Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi _ chương 6

Chương 6 : tứ hôn

  Làm trẻ con vẫn là có chỗ tốt của làm trẻ con, từ trước kia Lâm Hiểu Bạch chính là một người cực lười, đối với cô mà nói mùa đông chính là những ngày ngủ đông thật tốt, có thể bắt đầu ngủ từ sáu giờ tối đến ba, bốn giờ chiều ngày hôm sau, sau đó thức dậy duỗi người ăn buổi cơm rồi tiếp tục trở về ngủ tiếp. Mùa hè khá tốt, chí ít thỉnh thoảng ra ngoài đi bơi lội hoặc là đi ăn kem ở quán Đạt Tư.

  Cho nên hiện tại đối với cô mà nói ngoại trừ có chút buồn bực thì cũng không có ảnh hưởng gì khác.
  Lần đầu tiên mở miệng là ở một tháng sau, bởi vì lão bà nhũ nương__Thục di luôn trêu đùa làm cho cô không chịu được, không thể nhịn được cho nên vun tay nhỏ bé một cái rồi ném ra một câu :" phiền".
  Cứ như vậy một câu làm chấn kinh Thục di ánh mắt đều trừng lớn, nàng kích động ôm Lâm Hiểu Bạch chạy tới trước giường của nương cô :" phu nhân, phu nhân tiểu thư mở miệng nói chuyện! Tiểu thư mở miệng nói chuyện! Trời ạ....mới một tháng đã nói a...rất kỳ tích, rất kỳ tích!!!"
  Nữ nhân xinh đẹp kia tựa hồ cũng rất kích động, nhưng mà suy cho cùng nàng cũng là tiểu thư khuê các, xem như tao nhã hỏi một câu :"Âm Âm đã nói gì?" ( Âm Âm chính là gọi Lâm Hiểu Bạch, tên cô ở thế giới này là Trường Lan Âm)
  Thục di khóe miệng hơi kéo :"nàng nói 'phiền'."
  Nháy mắt...cả phòng đều lạnh xuống....mẫu thân của Lâm Hiểu Bạch xấu hổ cuối đầu nhìn thoáng qua nữ nhi ngoan của mình, vươn tay gõ nhẹ chóp mũi của cô :"có thể là ngươi nghe lầm, có đứa nhỏ nào mở miệng nói câu đầu tiên chính là từ này....truyền đi ra thật là bất nhã"
  Lâm Hiểu Bạch không kiên nhẫn nhấp nháy miệng muốn chứng tỏ chính mình đang nói chữ phiền, nhưng mà bởi vì cô hiện tại còn không nói được một câu hoàn chỉnh, cho nên mới mở miệng nói một chữ "nương" liền dừng lại, kỳ thật cô muốn nói nương, vị nhũ nương này thực phiền!
  "Trời ạ....Âm Âm thật sự có thể nói?!! Nàng, nàng gọi ta nương!" nữ nhân xinh đẹp thật sự nghe được lời của cô cả người đều đứng lên, bỗng chốc đem Lâm Hiểu Bạch ôm vào  trong lòng của mình vừa cọ vừa nhu :"Trời ạ, Bồ Tát phù hộ, Âm Âm thế nhưng trong khoản thời gian ngắn như vậy có thể học nói.....thật là Bồ Tát phù hộ a, tạ ơn Bồ Tát, tạ ơn Bồ Tát"
  Nàng vừa nói vừa lấy ra một xâu chuỗi phật cầu nguyện, khiến cho Lâm Hiểu Bạch trong lòng càng thêm không kiên nhẫn. Làm ơn....là ta chính mình vốn có thể nói chuyện được không, nếu Bồ Tát thật sự linh nghiệm vì cái gì lúc đó không cứu ta, không cho ta uống xong cái chén rượu độc kia. Bây giờ còn để ta biến thành bộ dáng trẻ con. (tg đổ mồ hôi: ngươi có thể sống lại đã muốn cảm tạ Bồ Tát rồi, thấy đủ chưa, thân ái a).
  Ngày lại một ngày tiếp tục trôi qua, tuy rằng Lâm Hiểu Bạch rất lười, nhưng mà cũng nên biểu hiện chút thực lực của mình, cho nên cô cố gắng học đi đường, rất nhanh đã vịn đồ vật đứng lên đi được vài bước.
  Tại phía xa trong hoàng cung hoàng đế tuy rằng ghen tị mẫu thân Lâm Hiểu Bạch cư nhiên thật sự sinh một cái nữ nhi, hơn nữa cái kia nữ nhi như vậy không chịu thua kém ở một tháng đã có thể học nói chuyện, tức giận râu ria nhếch lên, nhưng mà hắn lập tức làm cho chính mình bình tĩnh lại, quyết định hạ một đạo thánh chỉ ban hôn và để cho tiểu nữ nhi tiến cung, nỗi xót xa nữ nhi rời bỏ nhất định có thể làm cho lão cha của Lâm Hiểu Bạch thống khổ a, có lẽ còn có thể cầu xin hắn tiến cung để gặp nữ nhi vài lần.
  Nghĩ như vậy hoàng đế liền tại thời điểm Lâm Hiểu Bạch một tuổi chọn vật đoán tương lai  hạ một đạo thánh chỉ. Tứ hôn cho thái tử năm tuổi — Trường Lan Già La. Đáng thương Lâm Hiểu Bạch trong tình huống không rõ ràng đã trở thành thái tử phi........hơn nữa lúc đó nàng chỉ có một tuổi!.

aaa......buồn ngủ quá, nhưng cố làm cho xong vì cả ngày hôm nay bận quá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét