Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 7

Chương 7 : chọn vật đoán tương lai

  Trước khi tiến cung cô vẫn phải hoàn thành lễ chọn vật đoán tương lai trước, một vòng đạo cụ vây xung quanh : bàn tính vàng, son phấn, gương đồng, bút, sách, đồng tiền, ngọc bội và các thứ linh tinh khác v.v...
  Cô do dự rốt cuộc phải chọn thứ nào mới xem như là tâm ý của cha mẹ. Ngươi nói nếu như chọn bàn tính vàng sao, về sau có lẽ chính là một người quản sổ sách, quản sổ sách bình thường được so sánh là keo kiệt, nếu chọn son phấn về sau không chừng được liên hệ với một người được xem là...quá mức lẳng lơ, chọn gương đồng sao (tg kích động nói : chọn ta, chọn ta), cái này quá thâm ảo, có thể xem là đồ dùng trang điểm của nữ nhân, cũng có thể xem là một vật có tính triết học sâu xa, tỷ như một người có hai mặt, mặt kia của tấm gương khắc họa một con người khác đại loại...(tg khóe miệng run rẩy : ngươi nghĩ cũng thật quá nhiều a, ta ngất)

  Rốt cuộc cần phải chọn cái gì mới tốt đây, ai...ai...hay là chọn một quyển sách đi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có lẽ cha mẹ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
  Cứ như vậy ngồi ở trung gian lắc lắc cặp mông trắng nghiên cứu thật lâu, Lâm Hiểu Bạch rốt cuộc quyết chọn một quyển sách xem như hoàn thành lễ chọn vật đoán tương lai. Cô miễn cưỡng từ trên mặt đất chậm rãi đứng thẳng lên, sau đó lảo đảo hướng phương hướng sách đi đến, sau đó một phen cầm sách trên mặt đất nhìn thoáng qua chữ trên bìa...<Bách Hếu Đại Thư>. Ách...quả nhiên là một quyển sách tốt, cái này cha mẹ chắc hẳn là hài lòng a.
  Quả nhiên, nam tử trẻ tuổi cùng vị nữ nhân xinh đẹp ngồi ở xa xa tâm hoa nộ phóng tiêu sái tiến đến ôm lấy Lâm Hiểu Bạch đang ngồi trên mặt đất :"Âm Âm thật sự là một đứa trẻ ngoan, Âm Âm là đứa trẻ tối ngoan trên thế giới này"
  Bọn họ ôm thì ôm là được, hai người còn tranh giành nhau khiến cho Lâm Hiểu Bạch cả người không thoải mái.
  Bỗng nhiên một giọt gì đó rơi trên giữa trán của cô, Lâm Hiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy mẫu thân của mình cư nhiên vành mắt đã đỏ ửng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống :"Âm Âm nhu thuận như vậy, Âm Âm của chúng ta a...tại sao phải đưa đi một nơi như hoàng cung...vì cái gì từ bên cạnh ta mang đi...vì cái gì?! Vì cái gì bệ hạ đối đãi với Lâm gia chúng ta như vậy...nàng rõ ràng là con của ta! Là con của ta a!".
Chóp mũi có một chút toan, Lâm Hiểu Bạch tuy rằng kiếp trước đã được mọi người rất thương rất yêu, nhưng bởi vì người hiện đại che giấu tình cảm vô cùng tốt, cho dù cô tiền thế có bi thương thì cha mẹ cũng không khóc ở trước mặt cô, nhìn thấy mẫu thân hiện tại rơi nước mắt, Lâm Hiểu Bạch cũng có một chút toan sáp.
  "Oa, oa, oa........" vì phối hợp tình cảnh hiện tại, cô chỉ có thể khóc ồ lên như vậy, lớn tiếng thút thít nỉ non, nhếch môi làm cho nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống.
  Cô biết, mỗi người tại Lâm phủ đều đối đãi tốt với cô thật tình, mỗi người đều thế! Nhưng mà về sau tiến cung thì bất đồng.....Cô chỉ là một đứa trẻ một tuổi, không có năng lực bảo hộ chính mình, nếu có người muốn khi dễ cô không cách nào phản kháng. Hơn nữa hoàng đế giống như rất hận cô, vạn nhất muốn phái người vụng trộm làm thịt cô, cô cũng không có biện pháp giãy dụa a.
  Trong đầu trăm ngàn ý niệm cùng nghĩ cách, cuối cùng chỉ có thể biến thành "oa oa oa" khóc lớn, hiện tại Lâm Hiểu Bạch chỉ có thể cầu nguyện chính mình tiến cung về sau có thể bình an vô sự sống sót, ít nhất cô phải sống đến khi chính mình có thể hành động độc lập trốn cung mới thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét