Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Thông báo

Dạo trước sức khỏe sen không tốt nên không hay lên mạng, hôm nay tiếp tục làm việc cho mọi người xem và thông báo vài điều :
- Đầu tiên sen sẽ không update tiếp mấy list truyện vì dạo này sen cũng không rãnh vậy nên mọi người vào nhà mấy nàng update truyện khác nhé.
- Thứ hai là sau khi đọc truyện thái tử phi một tuổi được khoảng 1/3 truyện sen cảm thấy không còn cảm giác thích như ban đầu nữa nên sen quyết định dừng bộ này lại, nếu mọi người ai thích thì có thể edit tiếp bộ này.
- Thứ ba là bộ Cát Tường sen cũng sẽ drop luôn vì về sau nội dung rất khó hiểu và sen cảm thấy không hợp với sở thích của mình nên sẽ không edit tiếp
- Thứ ba về bộ hủ nữ giáo sư, bộ này rất hay nhưng mà mấy phần sau của truyện toàn file ảnh nếu ai có thể thì convert hộ sen vậy sen sẽ edit tiếp còn nếu không chắc sen cũng sẽ drop bộ này luôn.
Thế là cuối cùng trong nhà sen chỉ còn mỗi bộ ngọ môn thôi, sen không hiểu vì sao bộ này mọi người ít xem, có lẽ mọi người thấy không hay chăng? Nhưng mà sen cảm thấy bộ này hay lắm, lại hài nữa và đặc biệt là nữ chính không phải siêu nhân chuyện gì cũng làm được, càng đọc về sau sen cảm thấy càng hấp dẫn vì có lúc cười đến đau cả bụng mà lại có lúc buồn đến muốn khóc nhưng không khóc được vì cảm thấy xót xa cho nữ chính, không pr nữa nếu không sẽ không còn hay nữa, vì mỗi chương của truyện này rất dài và khó edit nên tốc độ khá chậm, nhưng mà sen sẽ cố gắng để edit nhanh nhất có thể và sắp tới có lẽ sen sẽ tìm thêm truyện để edit cho mọi người. Còn một điều có lẽ sen đã nhắc lại nhiều lần nhưng mà sen vẫn phải mặt dày mà nhắc lại, hy vọng mọi người comment cho sen dù chỉ là một chữ thanks bởi vì như thế sen mới có động lực mà edit tiếp. Cám ơn đã ghé xem mấy dòng lảm nhảm của sen ^^

Ngọ môn 3

Chương 3 : Nhục(thịt) vô địch
  Cố Thanh Kiều năm mười lăm tuổi ngày nào đó, sinh mệnh lần đầu tiên nở rộ đóa hoa đào. Phốc, bốp! Đóa hoa lớn kia từ trên trời giáng xuống đem nàng đập trở tay không kịp, nhân tiện miệng gặm đầy bùn nhão.
Đương triều thủ tịch Đoạn Ngọc Đoạn vương gia, vào buổi sáng một ngày trời trong nắng ấm cảnh xuân tươi đẹp, phái người đến nhà nàng cầu hôn..
Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Tin tức vừa ra, trong kinh thành lập tức bùng nổ, kia chính là danh quan thiên hạ, quyền khuynh khắp nơi, mắt cao hơn đỉnh Đoạn vương gia a! Nghĩ xem địa vị của Đoạn vương gia kia, quả thật như thần không thể dao động. Năm đó hắn vừa đi quan lễ, các quý  phu nhân kinh thành liền vì hắn làm một cuộc điều tra chuyên nghiệp, kết quả nghiên cứu cho thấy hơn tám phần nữ tính không muốn trên đời này có người làm cho Đoạn vương gia ngưỡng mộ trong lòng, có chín phần mãnh liệt yêu cầu hắn cô độc cả đời, còn lại một phần, nghe nói tất cả những người còn lại đều là nhóm thất đại cô bảy đại di có quan hệ huyết thống với vương gia. Rồi sau đó lại có người nhiều chuyện tìm hiểu nhiều mặt, mang về một cái tin tức càng thêm kình bạo : nguyên lai lần này cầu hôn là chủ ý của vương gia! Nghe nói Đoạn vương gia dưới cơ duyên xảo hợp tình cơ gặp được Cố tiểu thư, lập tức bị sự xinh đẹp của tiểu thư khuynh đảo, sau khi về nhà ngày nhớ đêm mong thề cuộc đời này không phải Cố tiểu thư không cưới --- ô hô ai tai! đúng là một người si tình a.
Tin tức vương gia cầu hôn được chứng thực, vô số thiếu nữ tỉnh mộng, bó lớn sư cô tan nát cõi lòng, cũng có một nửa gà mái bởi vì chuyện này buồn bực không vui mà cự tuyệt đẻ trứng, trong lúc nhất thời trong khinh thành xác chết khắp nơi người ngã ngựa đổ.
Nhưng cố tình vị Cố tiểu thư được cầu hôn kia không biết tốt xấu, đang lúc mọi người kinh ngạc thêm hâm mộ thêm ghen tị thêm ngươi thằng nhãi này như thế nào đi vận cứt chó phức tạp ánh mắt, nắm quần áo Cố thượng thư liên tục khóc thét : ô ô, cha, con không muốn lập gia đình, con thật không muốn lập gia đình.
Cố thượng thư hít một ngụm lãnh khí, đầu tiên sờ cái trán của nàng, xác định nữ nhi thật sự không có phát sốt. Sau đó nắm giữ tay nàng, ho khan hai tiếng: Thanh Kiều con a, con làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy?
Cố thượng thư bắt đầu nước miếng tứ tung lời nói thấm thía, nói đi nói lại đều là một cái trung tâm tư tưởng -- Đoạn vương gia là nam tử rất xuất sắc, có thể coi trọng con là phúc phận tu luyện tám đời, con cao hứng còn không kịp, tại sao lại muốn trốn chứ?
Trong mấy ngày này, Thanh Kiều đã nghe qua quá nhiều dạy bảo cùng loại này, khóc không ra nước mắt quả thực muốn cụng đầu vào tường mà. Nàng nằm ở trên gối Cố thượng thư, nghe được ánh mắt dại ra. Người khác không hiểu không quan trọng, nàng nghĩ cha ngày thường cưng chiều nàng hẳn là có thể vì nàng ủng hộ nàng. Đáng tiếc nàng đã quên, vô luận lão cha trong ngày thường như thế nào thông suốt, chung quy cũng chỉ là một người cổ đại..
Chẳng lẽ hôn sự này, thật sự trốn không thoát sao?
Thượng thư chỉ nói là nàng sợ hãi, vuốt đầu nàng nhẹ nhàng khuyên bảo: " Đừng  lo lắng, Đoạn vương gia kia ngược lại thật sự là nhân trung nhân tài kiệt xuất, con gặp qua nhất định sẽ thích."
Nói chưa dứt lời, càng nói lòng của nàng càng trầm xuống.
Bất quá là khách hồng trần qua đường, chỉ vì một sự hỗn loạn nào đó mà dừng lại, một ngày nào đó là phải trở về -- trở lại thế giới đầy cốt thép xi măng, ngựa xe như nước ấy thôi. Nàng kỳ vọng đến lúc đó có thể tư thế nhanh nhẹn, không một chút vướng bận. Vì vậy, nàng tuyệt không thể yêu bất luận kẻ nào.
Đàm phán không có kết quả, nàng trở về vụng trôm phái người đưa thư cho Đoạn vương gia. Bức thư này nàng dốc hết tâm huyết hoàn thành, lời nói uyển chuyển cho thấy thân thể mình có bệnh nhẹ, lại ám chỉ thiên nhai nơi nào không có hoa cỏ, đồng thời lại còn biểu hiện vừa đúng một cái thiếu nữ khuê phòng bối rối sợ hãi -- kia vừa đầy mười trang giấy, chữ chữ châu ngọc, biểu lộ chân tình, tất cả đều biểu đạt đối cửa hôn sự này muôn hạn sầu lo, đúng là viết chân thật phái cùng thăm dò phái kết hợp hoàn mỹ hiếm có tác phẩm xuất sắc như vậy.
Rất nhanh Đoạn vương phủ tín sử( người mang tin tức) đăng môn.
"Vương gia nói --" tín sử mặt không chút thay đổi thanh âm như máy móc "Thứ nhất, tiểu thư đã gặp người, không thể xem người xa lạ"
Nói xong hắn dâng lên một cái nồi sắt đen tuyền, giống như hiến một vật quý phát sáng.
Ai, Đông Hỉ liếc mắt, nhìn đến tiểu thư bỗng nhiên lảo đảo.
"Thứ hai --
" Vương gia nói cô nương có khẩu vị tốt như vậy là lần đầu tiên người nhìn thấy, nghĩ đến Cố tiểu thư là cực kì khỏe mạnh, sẽ không cần lại mượn cớ chối từ."
Di, Đông Hỉ phát hiện, tiểu thư cằm đều muốn rớt.
" Cuối cùng --" tín sử "bang bang" gõ nồi hai cái, không nhanh không chậm nói : "Vương gia nói, quyết tâm cưới Cố tiểu thư của người cùng chất liệu cái nồi này giống nhau, hỏi tiểu thư người có mảy may cảm nhận được?"
Ai nha không tốt, Đông Hỉ trơ mắt nhìn tiểu thư sắc mặc trắng bệt, cuối cùng ngất xỉu đi.

Đoạn Ngọc tâm tình rất tốt, một bên thảnh thơi uống trà một, bên thưởng thức mĩ nhân trên nhuyễn tháp cách mành. Da trắng như tuyết, phấn nộn gò má, lông mi với hốc mắt vung ra nửa phiến bóng râm, chân tướng một bộ họa. Chậc chậc, mĩ nhân của hắn dễ dàng ngất xỉu như vậy, không biết những món thịt ngày trước ăn giờ di nơi nào?
Một lát sau mĩ nhân thức tỉnh, cả kinh lập tức ngồi dậy --"Đây là đâu? Ta tại sao lại ở đây?" Trừng lớn đôi mắt, trong miệng nàng không ngừng thì thào : "Chẳng lẽ lại là xuyên? Lần này là triều đại nào đây? Không nên là Thanh triều không nên là Thanh triều, ta chán ghét đầu trọc..."
Nàng một người rối thành một đoàn, lại sống chết không chú ý tới ngồi trong góc Đoạn Ngọc.
Tư vị bị người xem nhẹ, Đoạn Ngọc Đoạn vương gia lần đầu tiên nếm được.
"Khụ khụ"
Hắn chí có thể tận lực hắng giọng một cái. Như hắn mong muốn, mĩ nhân lập tức mờ mịt nhìn đến hắn.
"A...., nồi sắt vương gia"
Ba giây sau, trong hỗn loạn rốt cục chiếu vào đạo ánh sáng thứ nhất.
"Cố tiểu thư"
Đoạn Ngọc căm tức với tên gọi này, lại không tiện phát tác, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười.
"Ngươi yêu nam này, bắt ta làm gì?"  Mĩ nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giương nanh múa vuốt
.......................................................( còn một chút tối làm tiếp, mọi người xem tạm)

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Hủ nữ 2

Chương 2 : Đánh cược

Ánh mắt Lam Tịch chuyển đến vị "khách không mời mà tới" vừa vào văn phòng, quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền, vừa rồi còn nhắc tới hiệu trưởng hiện tại lại hấp tấp chạy đến văn phòng lão sư. Tựa hồ năm tháng thật thiên vị đối với hiệu trưởng, rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi vậy mà đôi mắt kia lại vẫn cơ trí có thần như trước. Lúc này mặt mày hiệu trưởng hồng hào, nhìn thấy Lam Tịch  liền hai mắt sáng ngời.
"Lãnh chủ nhiệm cậu ở đây à! Tôi vừa vặn tìm lão sư Lam Tịch có chút việc, nếu đã gặp cậu thì cùng nhau vào văn phòng của tôi đi!" Hiệu trưởng nói xong cười tủm tỉm phối hợp thêm khuôn mặt hiền lành, một bộ thoạt nhìn nói chuyện rất tốt. Thế nhưng trong văn phòng lại trở nên yên lặng không tiếng động, nguyên bản các lão sư đang soạn bài hiện tại thấy hiệu trưởng giá lâm giờ phút này cũng là nơm nớp lo sợ, hiệu trưởng vui buồn thất thường bọn họ xác thực là đã từng chứng kiến qua rồi.

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Hủ nữ 1

Chương 1 : Thằng nhóc, đấu với ta?

 Sáng sớm khắp nơi trong sân trường tản mát ra một bầu không khí đọc sách yên tĩnh cùng hài hòa, trên sân thể dục tản ra hương cỏ xanh, hai hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng phảng phất ra một sức hấp dẫn độc đáo, tất cả đều hài hòa như thế!. Hai nữ sinh đang đọc sách trong sân trường nhỏ giọng thảo luận, "Các cậu nghe nói chưa? Chủ nhiệm lớp Cao 1-8 lại bị chuyển đi rồi, đây đã là người thứ ba trong năm nay! Cũng không biết lão sư nào đáng thương như vậy bị phân đến lớp Cao 1-8!"
"Ai bảo học sinh lớp Cao 1-8 đều là gia đình có bối cảnh và thế lực kia chứ? Các lão sư bình thường ai dám trêu vào đâu! Quên đi, dù sao cũng là chuyện không liên quan đến chúng ta" hai học sinh đi xa dần.
  Lam Tịch mang đôi mắt gấu mèo thật to đi trong khuôn viên trường, trong đầu vẫn còn dư vị tình cảnh xem trong GV ngày hôm qua, trời ạ tên thụ kia lớn lên cũng quá có lỗi với người xem đi, mất công cô còn tốn tiền giá cao tìm mua DVD chính hãng, bất quá không nói đến âm thanh kia thật tuyệt vời mà!

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Ngọ môn - 2

Nhục mỹ nhân

  Danh khắp thiên hạ Đoạn Ngọc Đoạn vương gia, lần đầu tiên nhìn thấy thiên kim Cố gia là ở một đêm nguyệt hắc phong cao. Ngày đó hắn đang ở nhà Cố thượng thư dùng thiện, rượu quá ba tuần một mình đi ra ngoài, nửa đường lại ngửi được một cổ mùi thịt kỳ lạ ở xa xa. Hương nồng đậm, cho dù hắn từ nhỏ đã thói quen sơn trân hải vị, cũng chưa bao giờ ngửi qua hương vị này.

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

Dự án mới: Hủ nữ giáo sư

Tác giả :  Tây Nhị
Edit : Sen

Bỏ trốn mất dạng: một tuổi thái tử phi chương 18

Chương 18 : Hoàng đế vs thái tử điện hạ

  Không muốn không muốn a, ta không muốn kết hôn a!!! Lâm Hiểu Bạch trong lòng hò hét đồng thời giơ tay nhỏ bé lên đánh vào bả vai đơn bạc của Trường Lan Già La, đáng tiếc khí lực của cô cùng con kiến nhỏ đồng dạng, đập vào trên người Trường Lan Già La thì cũng giống như đập vào bông.
  Thấy Lâm Hiểu Bạch biểu tình giãy dụa như vậy, Trường Lan Già La vốn lạnh nhạt đối với cuộc hôn nhân này bỗng nhiên cảm giác được bắt đầu thú vị. Hắn chưa từng thấy qua một đứa bé một tuổi có biểu hiện như vậy, trước kia thời điểm tam đệ một tuổi cả ngày đều ghé vào trong lòng Thu phi ngủ, cả ngày trừ bỏ ăn cũng chỉ là ngủ, khi bị trêu đùa cũng chỉ trợn tròn mắt liếc hắn một cái  sau đó khép mắt lại tiếp tục ngủ, nào có giống như đứa bé này bò qua bò lại trong hoàng cung lớn như vậy, làm hại cả hoàng cung đều náo loạn.
  Tại thời điểm hắn ôm Lâm Hiểu Bạch thì một thái giám đang tìm kiếm nhìn thấy một màn này, hắn kích động hướng về những người còn đang tìm kiếm phía xa hô lên :"Tìm được rồi! Tìm được rồi! Thái tử điện hạ tìm được thái tử phi! Trời ạ, thật sự là thiên ý, là thiên ý a! Thái tử điện hạ tìm được thái tử phi rồi!"
  Tất cả mọi người đều biết, thanh âm của thái giám bén nhọn mà vang dội, bị họ hô như vậy thì lập tức là có thể truyền khắp hoàng cung.
  Lâm Hiểu Bạch biết lần này là thật chứ không phải trò đùa, xem ra hôn nhân này đích thị không kết không thể, nghĩ đến đây cô tuyệt vọng ghé vào trên người Trường Lan Già La dứt khoát không nhúc nhích, người bên ngoài nhìn đến giống như là cô đang say mê cúi người dựa vào trong lòng hắn.
  Khi hoàng đế chạy đến nhìn thấy một màn này không hiểu vì cái gì trên mặt có một tia không vui, hắn tiến lên vài bước đoạt lấy Lâm Hiểu Bạch trong lòng Trường Lan Già La xem xét trên dưới có bị thương hay không, khi phát hiện chỉ là dính chút bùn cũng không có trở ngại gì khác thì mới thở phào nhẹ nhõm.
  "Sao con lại ở đây?" Tia không vui trên mặt cũng không biến mất, hoàng đế nhìn thái tử do chính mình tự lập hạ, thế nhưng thanh âm cũng không nhu hòa giống như lúc đối với Lâm Hiểu Bạch :"Nơi này cũng không phải  chỗ mà một thái tử nên đến."
  "Nhi thần biết tội" Trường Lan Già La biết được phụ hoàng của mình không thích người khác phản bác, cho dù là có lí do cũng không thể làm trò biện minh ở trước mặt hắn, nếu không sẽ càng làm cho hắn tức giận thêm.
 "Là Âm Âm tìm được ngươi, vẫn là ngươi tìm được Âm Âm?" Thấy hắn trực tiếp nhận tội, thanh âm hoàng đế hơi có chút hòa hoãn, dù sao cũng là cốt nhục của mình, cũng không thể quá mức hung hăng.
  Trường Lan Già La đáp trả một đáp án để cho hắn vừa lòng :"Nhi thần khi đi ngang qua nơi này vừa lúc gặp được nàng"
  "Thật không, vậy quả thật là.....trùng hợp." Hoàng đế một bên nói một bên dùng tay mình chà lau tro bụi cùng bùn trên mặt Lâm Hiểu Bạch. Một thái giám bên cạnh lập tức nịnh nọt ứng một câu:"Bệ hạ, đây thật sự là duyên phận, xem ra thái tử điện hạ cùng thái tử phi quả nhiên là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc."
  Trời sinh một đôi........Trai tài gái sắc........
  Hoàng đế nhăn mày càng ngày càng chặt, tuy rằng là hắn chỉ hôn Âm Âm cho Trường Lan Già La, nhưng mà người cùng nàng quen thuộc nhất chính là hắn a, như thế nào cũng không phải là tiểu quỷ này (tác giả mồ hôi lạnh: tiểu quỷ này là thân nhi tử của ngài.....)
  Bất mãn thì bất mãn, hôn sự đã sớm chỉ định, hôm nay thành thân cũng là chính hắn mở kim khẩu, tự nhiên không thể đổi ý. Cho nên hôn lễ vẫn là tiếp tục tiến hành đúng hạn.

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 17

Tình hình là dạo này máy ta bị lỗi không onl được mà ta thì lười ra quán net nên kéo dài tới hôm nay
 
Chương 17 : thái tử điện hạ

   Đợi cho đến lúc những người trong phòng không tìm thấy cô sau đó triệu hoán tất cả thái giám cung nữ trong cung điện bỏ xuống hết tất cả mọi việc ra ngoài tìm Lâm Hiểu Bạch, cả hoàng cung đều bị tin tức biến mất của Lâm Hiểu Bạch làm náo loạn. Nhóm phi tử trong hậu cung này đều biết cô là thịt trong lòng hoàng đế, biết đâu giúp đỡ tìm được sẽ nhận được hoàng đế khen thưởng, cho nên bọn họ cũng nhao nhao ra ngoài cung điện của mình tìm kiếm Lâm Hiểu Bạch.
  Thậm chí đến nỗi cũng có một số ít phi tử dùng phương thức để mâm điểm tâm nhỏ dọc đường để dụ dỗ Lâm Hiểu Bạch xuất hiện. Mặc dù Lâm Hiểu Bạch rất tham, nhưng cô cũng biết được thiên hạ không có buổi cơm nào miễn phí, nếu như ăn vụng những thứ đồ vật trong rất ngon miệng này, không đến bao lâu sẽ bị bắt lại.
  Cho nên cô một đường chảy nước miếng nửa bò nửa đi xuyên qua cái ao, xuyên qua núi giả, xuyên qua bồn hoa, xuyên qua một tầng lại một tầng tường vây. Mãi cho đến khi giá y của bản thân nguyên bản màu đỏ tươi....ách xem như giá y đi.....mãi cho đến khi giá y của chính mình nguyên bản màu đỏ trở nên ô thất nha hắc (cái này không biết...) vẫn còn tiếp tục đi tiếp, kiên quyết không dừng lại. Tuy rằng cô biết chình mình khẳng định không chạy không ra khỏi hoàng cung này. Thế nên cô có thể dùng phương thức im lặng này cự tuyệt cuộc hôn nhân không thích hợp này! Cả hai người đều là trẻ con, hơn nữa trong đó có một người chỉ có một tuổi! Có người nào một tuổi liền kết hôn đâu?! Quả thật chính là xằng bậy, làm càn! Tên hoàng đế này quá tự cho là đúng, cho đến bây giờ cũng không biết xem xét lại tâm tình của người khác! Người ta có nói ra muốn thành thân hay sao? Muốn mĩ nam cùng muốn thành thân là hai cái ý nghĩa được không? Huống chi lúc đó Lâm Hiểu Bạch muốn nói chính là ...cô muốn mĩ nam toàn bộ đều biến mất trước mặt cô, chỉ là bởi vì không có khí lực nói nửa câu còn lại cho nên mới xuất ra đoạn đầu không tốt kia. Từ sau khi phát sinh sự kiện Hộ Tang Nhàn Dĩnh cô đã sớm có miễn dịch đối với mĩ nam, chẳng những miễn dịch mà còn là quỷ dị! Cô luôn cho rằng, lớn lên xinh đẹp thì nhất định có chỗ thiếu hụt, có chỗ thiếu hụt thì nhất định trong lòng đen tối, trong lòng đen tối thì nhất định làm ra cùng loại sự kiện phát sinh rượu độc trong khi kết hôn với Hộ Tang Nhàn Dĩnh lúc còn sống.
  Không phải người ta thường nói hay sao? Thứ càng xinh đẹp thì càng độc, hái nấm trong rừng rậm không thể hái loại quá đẹp, có lẽ ăn một ngụm sẽ chết ngay tại chỗ. Hoa anh túc rất xinh đẹp, vừa xinh xắn vừa đáng yêu, đáng tiếc độc tính nhanh, chẳng những độc mà còn tà ác, cho ngươi tự trầm mê trong đó hơn nữa không thể tự kiềm chế. Nghĩ đến đây cô run rẩy bả vai muốn tiếp tục bò về phía trước, bỗng nhiên "phốc" một tiếng đầu đụng vào thứ gì đó, cô ngẩng đầu lên....đứng ở trước mặt cô là một tiểu nam hài thân cao một chút đang không chớp mắt nhìn chằm chằm xem cô. Làn da non như nước chảy, mắt to trong veo như nước, một thân hồng y tú long, hai tay phản ở phía sau, lông mày nho nhỏ khi nhìn đến Lâm Hiểu Bạch một thân bùn đất quỳ rạp trên mặt đất nhíu lại :"Ngươi chính là kẻ đào hôn tân nương của ta sao?"
  Lâm Hiểu Bạch trong lòng cả kinh, cư nhiên chết không tử tế gặp phải vị hôn phu của mình, thái tử đương triều....Trường Lan Già La!
  Khó trách có người nói kẻ không hay ho uống nước cũng sẽ lạnh kẽ răng, lời này quả nhiên không giả. Nhanh nhanh lên một chút, nếu bị tiểu tử này bắt được có lẽ sẽ càng phiền toái thêm. Nghĩ đến đây cô lập tức quay mông chuyển thân hướng đường cũ bò đi, kết quả Trường Lan Già La trực tiếp duỗi tay ra đem cô từ mặt đất lên ôm vào trong ngực :"Còn muốn chạy, đã không còn kịp rồi"
spoi tiêu đề chương sau : hoàng đế vs thái tử điện hạ