Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 10

Chương 10 : Nàng còn chưa cai sữa sao?

  Một thân cẩm y hắc hoàng giao nhau, trên cổ áo thêu chân long tơ vàng phảng phất như muốn bay vút lên. Tóc được vấn lên, bên trên mang vương miệng biểu tượng của đế vương, hồng bảo thạch cực đại cực kì chói mắt. Là một nam nhân rất uy nghiêm hơn nữa còn là một người rất tinh xảo. Niên kỷ cùng lão cha của Lâm Hiểu Bạch cũng không sai biệt lắm, ánh mắt hữu thần, làn da rất trắng, phỏng chừng là mỗi ngày ở trong hoàng cung không ra ngoài, không muốn trắng cũng phải trắng

  Còn đang đánh giá vị hoàng đế kia cũng đã đi vài bước đến trước mặt Lâm Hiểu Bạch, hắn vươn ngón tay thon dài chọc chọc hai má của Lâm Hiểu Bạch :"Đây chính là nữ nhi của Lâm Văn Huyền sao? cũng bất quá như thế, trẫm còn tưởng rằng là một đứa nhỏ thật linh hoạt chứ".
  Bị người chọc a?! Khuôn mặt trắng nõn cư nhiên bị người chọc a?! Lâm Hiểu Bạch vô luận là ở kiếp trước hay hiện thời đều không có người to gan đâm chọc mặt của cô như vậy, người này cư nhiên mặt dày vô liêm sỉ đến chọc cô?! Một cỗ tức giận từ trong bụng nổi lên, Lâm Hiểu Bạch mở lớn miệng quyết liệt hung hăng cắn ngón tay của hoàng đế, ý định dùng việc này biểu hiện chính mình bất mãn.
  Nhưng là một đứa trẻ lớn một tuổi có bao nhiêu lực cắn, hơn nữa hàm răng của cô đều không có dài bao nhiêu, đến bây giờ mới trơ trọi dài ra non nửa cái nứu răng mà thôi. Cho nên nhìn thế nào cũng không giống đang hung hăng cắn, ngược lại giống như đang ôn nhu hút ngón tay của hắn.
  Điều này làm hoàng đế nguyên bản hung hăng vênh váo thoáng buông lỏng xuống, hắn vẫn bất động nhìn xem Lâm Hiểu bạch vẫn còn đang tức giận, ôn nhu hoạt hoạt đầu lưỡi dưới ngón tay hắn đổi tới đổi lui, dường như một con cá nhỏ giống nhau.
  "Nàng còn chưa cai sữa sao?" có chút ngạc nhiên hỏi ra những lời này.
  Một bên lão ma ma bình tĩnh trả lời hắn :"Bệ hạ, Âm Âm lúc được đưa đến đã cai sữa thật lâu rồi"
  "Âm Âm, nha đầu này kêu Âm Âm?" Hoàng đế gật gật đầu tiếp tục nhìn xem Lâm Hiểu bạch tức giận :"Tên này tốt"
  Lâm Hiểu Bạch trong lòng phẫn nộ : ngươi nha quả thực là tự thổi, rõ ràng là chính ngươi ban tên cho ta, cư nhiên đem quên không còn một mảnh....cẩu hoàng đế, chờ lão nương ta trưởng thành không đem hoàng cung của ngươi nháo gà chó không yên sau đó chụp mông bỏ chạy lấy người!
  Ngón tay vẫn còn ở trong miệng nhỏ nhắn của Lâm Hiểu bạch không có dời đi, ánh mắt hoàng đế nhìn cô có một chút khác thường, trên khuôn mặt trắng nõn tràn ra một tia ôn nhu :" Lâm Văn Huyền thật sự rất tuyệt, tuy rằng sinh ra không phải một đứa nhỏ linh hoạt, nhưng cũng rất đáng yêu".
  Lâm Hiểu Bạch thực con mẹ nó cũng bị tên hỗn đản này làm tức giận điên rồi, một tuổi muốn linh hoạt, ngươi nha não ngươi rút gân sao! Nghĩ như vậy cô cắn càng thêm hăng say, cố gắng động đầu lưỡi đem đầu ngón tay hoàng đế đẩy đến bên nứu răng muốn dùng cái răng nhỏ đi cắn hắn. Nhưng là loại cảm giác này cùng hút không sai biệt lắm, một chút cũng không làm cho hoàng đế cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn ôn nhu mềm mại, rất thú vị.
  Lão ma ma quỳ bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn xem vị hoàng đế không nháy mắt nhìn chằm chằm xem Lâm Hiểu Bạch, hơn nữa ngón tay còn ở trong miệng cô không chịu rời đi.
  Lâm Hiểu bạch cắn một hồi cảm thấy không có tí sức lực liền dùng đầu lưỡi đem ngón tay hoàng đế đẩy ra ngoài, sau đó chuyển đầu tới bên cạnh.
  Trên mặt hoàng đế hiện lên một tia không vui, vừa rồi đang hút rất tốt như thế nào bây giờ lại không chơi? Vì thế hắn triển khai cánh tay dứt khoát đem Lâm Hiểu bạch bế lên. Thân thể nhỏ mềm mại bởi vì hắn như vậy đột nhiên sợ tới mức căn thẳng lên, Lâm Hiểu Bạch trừng to mắt nhìn hoàng đế trong tầm mắt, tay áo hắc hoàng giao nhau của hắn đang phủ ở trên người của cô.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét