Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dang : một tuổi thái tử phi chương 9

Chương 9 : hoàng đế

  Tỉnh dậy thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một khuôn mặt đầy nếp nhăn, Lâm Hiểu Bạch đầu tiên là bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng người này có lẽ là người chăm sóc cô về sau, cho nên cũng không còn sợ hãi, ngược lại thò tay ra sờ lên khuôn mặt của nàng, ha ha...mặc dù đầy nếp nhăn nhưng lại là một khuôn mặt tương đối ôn hòa.

  Lão ma ma đang cúi người nhìn xuống gặp một bàn tay nhỏ bé mềm mại đang dán tại trên mặt nàng sờ tới sờ lui, nhưng khóe miệng lại lộ ra mỉm cười, lập tức đối với đứa bé này rất có hảo cảm.
  Nàng nhẹ nhàng đong đưa thân thể mình thở dài :"Hài tử, ta tới chiếu cố con. Tại đây trong cái hoàng cung này nếu muốn tiếp tục sống, phải học cách đem chính mình che giấu....sau này bất luận con có bao nhiêu tài hoa, nếu có thể che giấu thì đem che giấu hết đi"
  Lâm Hiểu Bạch ở trong lòng nghĩ...không cần phải che giấu a, cô vốn không có cái gì tài hoa, ha ha ha, tiền thế cô vốn là một cái đồ lười, cái gì đều không học, đi học ngủ, tan học ngủ, đi thi ngủ, đi đường cũng ngủ. Từ khi học trung học cô bắt đầu mua điểm a, mãi cho đến kỳ thi vào trường đại học trôi qua cô vẫn là thông qua phương thức đi cửa sau vào một trường đại học bình thường lăn lộn bốn năm cầm được bằng tốt nghiệp đi ra. Kỳ thật cho đến bây giờ cô cũng không biết cô chuyên nghiệp là thứ gì.
  Người khác đều sẽ biết đánh đàn, ca hát, khiêu vũ, vẽ tranh, thế nhưng những thứ này cô một chút cũng không hiểu. Vẽ tranh chỉ biết vẽ con thỏ nhỏ, ca hát chỉ biết hát vài bài lưu hành ca, đáng tiếc hoàn chỉnh mỗi câu đầu tiên.....khiêu vũ không phải cần nhắc tới, cô chính là một cái đồ lười, còn khiêu vũ? nhảy dây còn không bằng. Đánh đàn cô biết chúc bạn sinh nhật vui vẻ, cái này cũng là trước đây nhàm chán mới học.
  Muốn nói cô thật sự am hiểu nhất là cái gì, có lẽ chính  là bơi lội....bởi vì tiền thế Lâm Hiểu Bạch có hơi béo (kỳ thật hiện giờ cũng có chút béo, tuy rằng vẫn còn nhỏ), cho nên rất sợ nóng, nóng lên liền thích chui vào trong nước, dần dà biết bơi lội, hơn nữa kỹ thuật xem như không tệ. Đáng tiếc thứ này hiện tại không cần dùng đến, vẫn là an phận làm sâu mọt là tốt rồi, hắc hắc.
  Cuộc sống trong cung xem như mỹ mãn, lão ma ma đối với cô không tệ, cô muốn ăn muốn uống muốn chơi thứ gì, lão ma ma đều có thể an bài vô cùng tốt, Cung nữ cũng thành thật, an phận đem cung điện cùng với tiểu viện quét dọn sạch sẽ. Thái giám cũng rất chăm chỉ, mỗi ngày bưng cơm bưng thức ăn đều tốc độ hạng nhất.
  Lâm Hiểu Bạch có lẽ đã đến lúc cai sữa, hiện tại mỗi ngày cô đều ăn cháo ấm, có khi thỉnh thoảng cho cô ăn một ít thức ăn vặt. Cô trôi qua rất yên tâm thoải mái, ăn của hoàng đế dùng của hoàng đế, kia đều là hoàng đế tự tìm, êm đẹp đem cô từ Lâm phủ đưa đến nơi này, hơn nữa ngay cả nhìn cũng không đến liếc mắt cô một cái, nha, túm cái rắm a, chờ lão nương ta trưởng thành vỗ vỗ mông chạy đi, nhìn ngươi vào trong đó tìm người!
  Nghĩ như vậy cô càng thêm yên tâm thoải mái, cả ngày ngủ ăn ngủ a.
  Cũng đã qua một tuần lễ, bỗng nhiên có một ngày tiểu cung nữ canh giữ bên ngoài thấy một thân ảnh nào đó sau đó hô to một tiếng quỳ trên mặt đất :"Hoàng, hoàng thượng giá lâm......"
  Cẩu hoàng đế đến đây?!
  Lâm Hiểu Bạch còn chưa hiểu rõ, lão ma ma nguyên bản ôm cô lập tức thật cẩn thận đem cô để lại trên giường sau đó chính mình lại quỳ xuống.
  Nha, để ta nhìn xem cẩu hoàng đế lớn lên bộ dạng gì a! Lâm Hiểu Bạch nằm trên giường bởi vì bị bọc thảm, cho nên muốn xoay người đứng lên có chút khó khăn, chỉ có thể chuyển mắt hướng phía hoàng đế nhìn lại.....cảm giác có điểm giống mắt đang trợn trắng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét