Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi _ chương 4

Chương 4 : tiểu hài tử phiền não


  Tuyệt vọng, thống khổ, bi ai, buồn bực...hiện tại trong đầu Lâm hiểu Bạch chỉ tràn đầy những từ này. Lúc, cô mở mắt tỉnh lại thời điểm, cô nhìn đến như trước vẫn là phòng ở cổ kính như trước, còn có một nữ tử da trắng như ngọc gắt gao ôm cô, tay nàng dừng lại ở giữa ánh mắt cô, nhẹ nhàng cọ xát qua lại :"hài tử, hài tử của ta....con là hài tử của ta..."

  Rất muốn run rẩy khóe miệng một chút, nhưng mà cô biết cho dù hiện tại cô run rẩy khóe miệng thì đối phương cũng không cảm giác được, đành phải cố gắng trợn to ánh mặt trừng nàng.
  Trên khuôn mặt nữ tử hiện lên một tia kinh dị, lại như trước cười đến ôn nhu :"Hài tử của ta...sau này con sẽ là một người không tầm thường a. Có lẽ vi nương không thể có nhiều thời gian ở bên cạnh con...nhưng mà hài tử, con đường sau này con phải đi còn rất dài...rất dài."
  Trong lòng của Lâm Hiểu Bạch cũng đang hò hét : ta biết con đường phải đi của chính mình còn rất dài, từ một cái yểu điệu thục nữ hai mươi lăm tuổi êm đẹp trọng sinh làm tiểu oa nhi, đường của ta có thể nào không dài hay sao? thật đúng là bị cái thầy tướng số chết tiệt kia nói trúng rồi, sau khi hai mươi lăm tuổi cuộc sống của ta phát sinh thay đổi long trời lỡ đất...quả nhiên là đủ long trời lỡ đất a, đáng sợ đến mức làm ta trở tay không kịp.
  "Hài tử, hài tử của ta....liền ngay cả tên của con đều là bệ hạ ngự ban cho a, con thật sự là một người hạn phúc." Nữ tử xinh đẹp tựa đầu ở trên bụng nhỏ của Lâm Hiểu Bạch, tóc đen mềm mại xẹt qua cánh tay của cô, làm cho cô nở nụ cười khanh khách. Thật sự là...thật ngứa a, ha ha, ngứa  quá.
  "Nhìn con vui như vậy, cũng biết tên bệ hạ ban thưởng là chuyện hiếm có sao. Ha ha...bởi vì con nhất định là phi tử hoàng gia, cho nên không thể theo họ cha con, nhưng mà không sao....con vĩnh viễn đều là con của chúng ta, con là đứa nhỏ thuộc về ta và hắn." Nữ tử thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng, làm cho Lâm Hiểu Bạch nguyên bản thanh tỉnh lại trở nên mơ hồ.
  Nga, thật mệt, vẫn là tiếp tục ngủ đi. Dù sao dựa theo y học nói, trẻ con mới sinh một ngày phải ngủ từ 16-20 giờ, ta miễn cưỡng tiếp tục ngủ vậy (tg : tham ngủ cứ việc nói thẳng, không ai chỉ trích ngươi —__—!)
  Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Lâm Hiểu Bạch từ con sâu mọt mốc meo hiện đại trở thành  mốc meo đại sâu mọt cổ đại. Chẳng qua làm sâu mọt cổ đại là đương nhiên, ai kêu cô vẫn là cái tiểu oa nhi, đừng nói đi đường, ngay cả việc mở mắt đều mệt chết đi được.
  Bất quá không sao, tuy rằng các bộ phận khác của cơ thể di chuyển đều mệt chết đi, nhưng mà cái lổ tai thì không cần tốn khí lực di chuyển, tự nó sẽ nhận được tin tức đến từ bốn phương tám hướng. Đầu tiên cô đã biết được tên của mình tại thế giới này, Trường Lan Âm. Trường Lan là họ của hoàng đế, không phải họ của lão cha ở tại thế giới này, lão cha của chính mình cũng là họ Lâm, cùng với họ của bản thân trước kia giống nhau  như đúc, không biết là trùng hợp vẫn là duyên phận. Quốc gia này gọi là Trường Lan quốc, căn cứ vào một chút trí nhớ về kiến thức lịch sử của Lâm Hiểu Bạch, cổ đại không có cái quốc gia này! như vậy rất có thể là một tiểu quốc xung quanh Trung Quốc cổ đại, nhiều tiểu quốc như vậy tự nhiên không có khả năng nhất  nhất được ghi vào trong sử ký.
  Căn cứ theo lời mẫu thân đương nhiệm nói, thêm một lão thái bà lải nhải bên tai mỗi ngày, cô đã biết nguyên lai lão cha của mình là bằng hữu tốt với hoàng đế (rốt cuộc loại quan hệ này cũng không rõ ràng a...)

vì Hiểu Bạch là người hiện đại nên ta gọi là cô, con những người còn lại ta sẽ để xưng hô theo phong cách cổ đại nha.

1 nhận xét:

  1. truyen bang dang deu` moi nagy moi chuong thi pahi, thanks ban tiep tuc tien do nha

    Trả lờiXóa