Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi _ chương 3

Chương 3 : trọng sinh, biến thành tiểu oa nhi

  Khi thân thể chậm rãi khôi phục ý thức, Lâm Hiểu Bạch chỉ cảm thấy xung quanh thân thể một mảnh ấm áp cùng mềm mại. Cô muốn mở mắt nhìn xem, nhưng mà mí mắt dường như nặng ngàn cân như thế nào cũng không thể mở ra được, rốt cuộc là đã tới nơi chó má nào a ( ách, nguyên văn nhé)?

  Buồn bực vô cùng cô chỉ có thể tìm kiếm cửa ra trong chốn yên tĩnh này.
  Đột nhiên đầu phá vỡ một thứ gì đó, tiếp theo nghe được một tiếng sắc bén kêu la :"Ra rồi, ra rồi! Phu nhân, đứa nhỏ của ngài đã đi ra!!!"
  Lâm Hiểu Bạch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng....đứa nhỏ đi ra? chẳng lẽ ta sinh?! Nha lão nương vẫn còn là cái xữ chẩm như thế nào có thể sinh? Từ....từ từ....vì cái gì ta cảm thấy thân thể như dính hồ, hơn nữa nửa dưới còn lại giống như đang chôn ở chỗ nào............
  Khi một cỗ lực đem cô từ chỗ kia đẩy ra thời điểm, thanh âm sắc bén lại hô lên :"Chúc mừng phu nhân, là một nữ nhi , lão gia rốt cuộc có nữ nhi rồi!!! Lão gia rốt cuộc trong mong được một nữ nhi rồi! Cái này tốt quá, ước định của lão gia cùng hoàng thượng có thể thực hiện! Rốt cuộc có thể thực hiện!".
  Nha, lẽ nào nói sinh ra này chính là ta?!!! Không thể nào, ta rõ ràng là hai mươi lăm tuổi a, như thế nào lập tức biến thành trẻ con mới sinh ra ?!
  Lâm Hiểu Bạch cái gì cũng chưa hiểu rõ thì cảm giác được ánh sáng chiếu vào ánh mắt cô, cô muốn mở to mắt nhìn một cái xung quanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mí mắt nặng nề không thể mở. Cô sốt ruột muốn gọi tên Hộ Tang Nhàn Dĩnh, cô muốn hỏi hắn rốt cuộc đem cô ném tới chỗ nào, kết quả thanh âm còn không có rống đi ra chợt nghe thấy một tiếng "oa, oa, oa" thanh âm la hoảng của trẻ con...Má ơi, chẳng lẽ bản thân chính mình biến thành tiểu oa nhi hay sao? Ô ô ô.........sẽ không phải thảm như vậy chứ, Hộ Tang Nhàn Dĩnh rốt cuộc cho chính mình ăn cái thứ gì hả? Mưu sát a!!!!!!!!!!!!
  Liều mình chống lại sự đau đớn muốn chết để mở mắt ra, cuối cùng ào một cái, ánh sáng đập vào mắt, Lâm Hiểu Bạch chỉ cảm thấy màu sắc trước mắt có một chút là lạ, nhưng mà cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng thế giới bên ngoài..........
  Trụ gỗ sắc cổ, sơn mài màu đỏ trạm khắc tinh tế, ánh sáng mờ nhạt của nến đỏ, còn có một cái lão bà đang ôm chính mình cúi đầu nhìn xem không yên ổn, nàng nhìn thấy Lâm Hiểu Bạch mở to mắt, lại kích động hét ầm lên :"Aa, phu nhân phu nhân, phu nhân người xem, tiểu thư mở to mắt a. Trời ạ.......người xem, ánh mắt của nàng thật sáng a!".
   Lâm Hiểu Bạch rốt cuộc biết tình cảnh hiện tại....nhìn xem góc độ hiện tại, bị người ôm, tay chân toàn thịt là thịt trắng nộn, thật sự là biến thành trẻ con............aaaaaa..........thế này đổi thành cô muốn hét lên, nhưng mà nói ra lại biến thành tiếng khóc "oa oa", sau đó cô đơn giản trợn trắng ánh mắt lên rồi ngất đi..
  "Phu nhân!!! Tiểu thư vừa rồi ánh mắt trợn trắng ai, nàng có phải hay không đang ngủ?" lão bà lại thét chói tai.
  Một thanh âm ôn nhu bên giường truyền tới :"Thục di, nhỏ giọng một chút, không nên đánh thức nàng."
  "Ân ân ân! Xem ta, quá kích động, thấy phu nhân rốt cuộc đã có được đứa nhỏ, mọi người cũng an tâm." Lão bà lại tiếp tục cuối đầu xem đứa nhỏ trong lòng ngực :"Xem nàng thật dễ nhìn a, tròn trịa mập mạp, về sau nhất định là một đại mỹ nhân nha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét