Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Ngọ môn 3

Chương 3 : Nhục(thịt) vô địch
  Cố Thanh Kiều năm mười lăm tuổi ngày nào đó, sinh mệnh lần đầu tiên nở rộ đóa hoa đào. Phốc, bốp! Đóa hoa lớn kia từ trên trời giáng xuống đem nàng đập trở tay không kịp, nhân tiện miệng gặm đầy bùn nhão.
Đương triều thủ tịch Đoạn Ngọc Đoạn vương gia, vào buổi sáng một ngày trời trong nắng ấm cảnh xuân tươi đẹp, phái người đến nhà nàng cầu hôn..
Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Tin tức vừa ra, trong kinh thành lập tức bùng nổ, kia chính là danh quan thiên hạ, quyền khuynh khắp nơi, mắt cao hơn đỉnh Đoạn vương gia a! Nghĩ xem địa vị của Đoạn vương gia kia, quả thật như thần không thể dao động. Năm đó hắn vừa đi quan lễ, các quý  phu nhân kinh thành liền vì hắn làm một cuộc điều tra chuyên nghiệp, kết quả nghiên cứu cho thấy hơn tám phần nữ tính không muốn trên đời này có người làm cho Đoạn vương gia ngưỡng mộ trong lòng, có chín phần mãnh liệt yêu cầu hắn cô độc cả đời, còn lại một phần, nghe nói tất cả những người còn lại đều là nhóm thất đại cô bảy đại di có quan hệ huyết thống với vương gia. Rồi sau đó lại có người nhiều chuyện tìm hiểu nhiều mặt, mang về một cái tin tức càng thêm kình bạo : nguyên lai lần này cầu hôn là chủ ý của vương gia! Nghe nói Đoạn vương gia dưới cơ duyên xảo hợp tình cơ gặp được Cố tiểu thư, lập tức bị sự xinh đẹp của tiểu thư khuynh đảo, sau khi về nhà ngày nhớ đêm mong thề cuộc đời này không phải Cố tiểu thư không cưới --- ô hô ai tai! đúng là một người si tình a.
Tin tức vương gia cầu hôn được chứng thực, vô số thiếu nữ tỉnh mộng, bó lớn sư cô tan nát cõi lòng, cũng có một nửa gà mái bởi vì chuyện này buồn bực không vui mà cự tuyệt đẻ trứng, trong lúc nhất thời trong khinh thành xác chết khắp nơi người ngã ngựa đổ.
Nhưng cố tình vị Cố tiểu thư được cầu hôn kia không biết tốt xấu, đang lúc mọi người kinh ngạc thêm hâm mộ thêm ghen tị thêm ngươi thằng nhãi này như thế nào đi vận cứt chó phức tạp ánh mắt, nắm quần áo Cố thượng thư liên tục khóc thét : ô ô, cha, con không muốn lập gia đình, con thật không muốn lập gia đình.
Cố thượng thư hít một ngụm lãnh khí, đầu tiên sờ cái trán của nàng, xác định nữ nhi thật sự không có phát sốt. Sau đó nắm giữ tay nàng, ho khan hai tiếng: Thanh Kiều con a, con làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy?
Cố thượng thư bắt đầu nước miếng tứ tung lời nói thấm thía, nói đi nói lại đều là một cái trung tâm tư tưởng -- Đoạn vương gia là nam tử rất xuất sắc, có thể coi trọng con là phúc phận tu luyện tám đời, con cao hứng còn không kịp, tại sao lại muốn trốn chứ?
Trong mấy ngày này, Thanh Kiều đã nghe qua quá nhiều dạy bảo cùng loại này, khóc không ra nước mắt quả thực muốn cụng đầu vào tường mà. Nàng nằm ở trên gối Cố thượng thư, nghe được ánh mắt dại ra. Người khác không hiểu không quan trọng, nàng nghĩ cha ngày thường cưng chiều nàng hẳn là có thể vì nàng ủng hộ nàng. Đáng tiếc nàng đã quên, vô luận lão cha trong ngày thường như thế nào thông suốt, chung quy cũng chỉ là một người cổ đại..
Chẳng lẽ hôn sự này, thật sự trốn không thoát sao?
Thượng thư chỉ nói là nàng sợ hãi, vuốt đầu nàng nhẹ nhàng khuyên bảo: " Đừng  lo lắng, Đoạn vương gia kia ngược lại thật sự là nhân trung nhân tài kiệt xuất, con gặp qua nhất định sẽ thích."
Nói chưa dứt lời, càng nói lòng của nàng càng trầm xuống.
Bất quá là khách hồng trần qua đường, chỉ vì một sự hỗn loạn nào đó mà dừng lại, một ngày nào đó là phải trở về -- trở lại thế giới đầy cốt thép xi măng, ngựa xe như nước ấy thôi. Nàng kỳ vọng đến lúc đó có thể tư thế nhanh nhẹn, không một chút vướng bận. Vì vậy, nàng tuyệt không thể yêu bất luận kẻ nào.
Đàm phán không có kết quả, nàng trở về vụng trôm phái người đưa thư cho Đoạn vương gia. Bức thư này nàng dốc hết tâm huyết hoàn thành, lời nói uyển chuyển cho thấy thân thể mình có bệnh nhẹ, lại ám chỉ thiên nhai nơi nào không có hoa cỏ, đồng thời lại còn biểu hiện vừa đúng một cái thiếu nữ khuê phòng bối rối sợ hãi -- kia vừa đầy mười trang giấy, chữ chữ châu ngọc, biểu lộ chân tình, tất cả đều biểu đạt đối cửa hôn sự này muôn hạn sầu lo, đúng là viết chân thật phái cùng thăm dò phái kết hợp hoàn mỹ hiếm có tác phẩm xuất sắc như vậy.
Rất nhanh Đoạn vương phủ tín sử( người mang tin tức) đăng môn.
"Vương gia nói --" tín sử mặt không chút thay đổi thanh âm như máy móc "Thứ nhất, tiểu thư đã gặp người, không thể xem người xa lạ"
Nói xong hắn dâng lên một cái nồi sắt đen tuyền, giống như hiến một vật quý phát sáng.
Ai, Đông Hỉ liếc mắt, nhìn đến tiểu thư bỗng nhiên lảo đảo.
"Thứ hai --
" Vương gia nói cô nương có khẩu vị tốt như vậy là lần đầu tiên người nhìn thấy, nghĩ đến Cố tiểu thư là cực kì khỏe mạnh, sẽ không cần lại mượn cớ chối từ."
Di, Đông Hỉ phát hiện, tiểu thư cằm đều muốn rớt.
" Cuối cùng --" tín sử "bang bang" gõ nồi hai cái, không nhanh không chậm nói : "Vương gia nói, quyết tâm cưới Cố tiểu thư của người cùng chất liệu cái nồi này giống nhau, hỏi tiểu thư người có mảy may cảm nhận được?"
Ai nha không tốt, Đông Hỉ trơ mắt nhìn tiểu thư sắc mặc trắng bệt, cuối cùng ngất xỉu đi.

Đoạn Ngọc tâm tình rất tốt, một bên thảnh thơi uống trà một, bên thưởng thức mĩ nhân trên nhuyễn tháp cách mành. Da trắng như tuyết, phấn nộn gò má, lông mi với hốc mắt vung ra nửa phiến bóng râm, chân tướng một bộ họa. Chậc chậc, mĩ nhân của hắn dễ dàng ngất xỉu như vậy, không biết những món thịt ngày trước ăn giờ di nơi nào?
Một lát sau mĩ nhân thức tỉnh, cả kinh lập tức ngồi dậy --"Đây là đâu? Ta tại sao lại ở đây?" Trừng lớn đôi mắt, trong miệng nàng không ngừng thì thào : "Chẳng lẽ lại là xuyên? Lần này là triều đại nào đây? Không nên là Thanh triều không nên là Thanh triều, ta chán ghét đầu trọc..."
Nàng một người rối thành một đoàn, lại sống chết không chú ý tới ngồi trong góc Đoạn Ngọc.
Tư vị bị người xem nhẹ, Đoạn Ngọc Đoạn vương gia lần đầu tiên nếm được.
"Khụ khụ"
Hắn chí có thể tận lực hắng giọng một cái. Như hắn mong muốn, mĩ nhân lập tức mờ mịt nhìn đến hắn.
"A...., nồi sắt vương gia"
Ba giây sau, trong hỗn loạn rốt cục chiếu vào đạo ánh sáng thứ nhất.
"Cố tiểu thư"
Đoạn Ngọc căm tức với tên gọi này, lại không tiện phát tác, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười.
"Ngươi yêu nam này, bắt ta làm gì?"  Mĩ nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giương nanh múa vuốt
.......................................................( còn một chút tối làm tiếp, mọi người xem tạm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét