Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Hủ nữ 2

Chương 2 : Đánh cược

Ánh mắt Lam Tịch chuyển đến vị "khách không mời mà tới" vừa vào văn phòng, quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền, vừa rồi còn nhắc tới hiệu trưởng hiện tại lại hấp tấp chạy đến văn phòng lão sư. Tựa hồ năm tháng thật thiên vị đối với hiệu trưởng, rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi vậy mà đôi mắt kia lại vẫn cơ trí có thần như trước. Lúc này mặt mày hiệu trưởng hồng hào, nhìn thấy Lam Tịch  liền hai mắt sáng ngời.
"Lãnh chủ nhiệm cậu ở đây à! Tôi vừa vặn tìm lão sư Lam Tịch có chút việc, nếu đã gặp cậu thì cùng nhau vào văn phòng của tôi đi!" Hiệu trưởng nói xong cười tủm tỉm phối hợp thêm khuôn mặt hiền lành, một bộ thoạt nhìn nói chuyện rất tốt. Thế nhưng trong văn phòng lại trở nên yên lặng không tiếng động, nguyên bản các lão sư đang soạn bài hiện tại thấy hiệu trưởng giá lâm giờ phút này cũng là nơm nớp lo sợ, hiệu trưởng vui buồn thất thường bọn họ xác thực là đã từng chứng kiến qua rồi.

"Được rồi" Giọng nói Lam Tịch có chút không tình nguyện, đang xem tiểu thuyết đến điểm hấp dẫn thật muốn tiếp tục xem xong mà!
"Vâng" Chủ nhiệm giáo vụ Lãnh Tư Khải liếc mắt nhìn Lam Tịch một cái sau đó đi nhanh về phía trước.
Ba người chân trước chân sau đi ra văn phòng giáo sư, xuyên qua cửa sổ trong hành lang mơ hồ có thể nhìn thấy từng tốp học sinh trên sân thể dục đang chạy loạn rượt đuổi nhau, trong các lớp học thỉnh thoảng có truyền ra thanh âm đọc sách lanh lảnh, đối lập nhau rất có vài phần ý nghĩa châm chọc. Quẹo mấy vòng rốt cuộc đi đến văn phòng hiệu trưởng, kỳ thật cũng bất quá là một căn phòng nhỏ riêng biệt mà thôi, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên bàn công tác có một máy tính, Lam Tịch thầm nghĩ nếu lén ăn vụng ở trong này chắc chắn sẽ không ai phát hiện. Chờ đến lúc trực đêm nhất định phải tìm một cơ hội chui vào phòng thầy hiệu trưởng sao chép vài bản GV, phim truyền hình gì đó vào trong đĩa U chắc chắn không ai biết, hắc hắc!
"Lam Tịch lão sư" Thanh âm hiệu trưởng lôi Lam Tịch từ ảo tưởng về thực tế.
"Dạ hiệu trưởng" Lam Tịch khóe miệng lộ ra chiêu bài tươi cười "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi nghe nói cô để cho các học sinh tan học trước giờ?" Hiệu trưởng ngồi ở trên ghế ông chủ cầm lấy chén trà trên bàn thờ ơ uống một ngụm nước trà, tư thế kia giống như đang cùng Lam Tịch nói chuyện phiếm.
"Dạ đúng vậy"
"Vậy cô biết làm thế ảnh hưởng đến trường học như thế nào hay không?" Hiệu trưởng vẫn dùng ngữ khí hiền lành như cũ, nhưng mà nhìn bộ dạng đó của ông rõ ràng chính là một con cáo già, từng bước một dụ địch tiến vào bẫy của ông ta. Lam Tịch trầm mặc không lên tiếng, nguyên tắc từ trước đến nay của cô là địch bất động ta bất động.
Lãnh Tư Khải cầm lấy khung của chủ nhiệm giáo vụ nghiêm mặt nói :"Để tôi đến nói! Những học sinh lêu lỏng trong sân trường này để cho các bạn học khác thấy sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa bọn họ đi loanh quanh trong trường học vạn nhất xảy ra vấn đề gì, bây giờ đa số các lão sư đều trên khóa ai sẽ đến giải quyết! Cho dù hai sự việc trên không có phát sinh, nếu để người bên ngoài biết trường học chúng ta trong thời gian học cư nhiên cho phép cả lớp tan học, bên ngoài sẽ đồn đãi ra sao? Lam Tịch lão sư mời cô giải thích hành động của cô một chút được không?"
"Không có gì để giải thích, nếu đây là lớp của tôi, lúc tôi tiếp nhận thầy hiệu trưởng đã gợi ý tôi có thể tùy ý phát huy chức chủ nhiệm lớp này, mà cách làm hiện tại của tôi chẳng qua là cho bọn họ có thể biết để lập tức tỉnh ngộ mà thôi! Lãnh chủ nhiệm anh có dám cùng tôi đánh cược hay không?" Lam Tịch ngửa đầu khiêu khích nhìn Lãnh Tư Khải.
Lãnh Tư Khải sửng sốt, lập tức lộ ra một tia cười nhạo :"Đánh cược, cô dùng cái gì để cược với tôi?"
"Dùng học sinh lớp Cao 1-8 của tôi, nếu trong vòng ba tháng họ không đi vào quỷ đạo vậy tôi lập tức từ chức rời đi. Nếu bọn họ có thể làm học sinh bình thường, như vậy............"
"Như thế nào?" Ngay cả hiệu trưởng cũng không nhịn được tò mò liền bắt đầu khiêu khích.
Lam Tịch nhìn ánh mắt Lãnh Tư Khải, là màu nâu sâu thẳm, mũi rất cao, nếu không phải mặc một thân quần áo như ông lão thì cũng là một người anh tuấn đẹp trai, trong lúc suy tư tay cô nhẹ nhàng kéo cằm anh ta nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn sắc mặt Lãnh Tư Khải thay đổi cô đùa dai nhẹ nhàng nở nụ cười :"Nếu tôi thắng, như vậy từ đây về sau mọi việc làm của tôi sẽ không được dùng nội quy trường học đến áp chế tôi! Nhất là anh!" Nói xong tay còn kìm chặt cằm anh ta lắc qua lắc lại. Nháy mắt mặt Lãnh Tư Khải liền biến thành màu gan heo, sống đến hai mươi lăm tuổi dĩ nhiên lần đầu tiên bị một cô gái đùa giỡn, sĩ khả sát nhưng không thể bị đùa giỡn. Nhìn hai người giằng co hiệu trưởng mỉm cười, không khỏi cảm thấy thú vị.
"Hừ, ngay cả nhiều lão sư có kinh nghiệm dày dặn cũng chưa thể trấn áp được lớp Cao 1-8, chỉ bằng cô? Tôi cũng không muốn lấy danh dự của trường học chúng ta ra làm tiền đặt cược trong cuộc đánh cược nhàm chán này!"
"Sợ thua sao?" Lam Tịch buông tay nở một nụ cười vô vị :"Hiệu trưởng thân ái and chủ nhiệm giáo vụ, nếu thành công đối với các người mà nói có nghĩa là giải quyết được một cái đại phiền toái, nếu thất bại vẫn có thể dựa theo thể chế giáo dục ban đầu của các người, đối với các người cũng không có tổn thất gì mà tôi lại phải gánh vác nguy cơ thất nghiệp! Anh cảm thấy tính công bằng của của tiền đặt cược này như thế nào?"
Hiệu trưởng cùng Lãnh tư Khải lập tức ngậm miệng, nhìn thấy Lam Tịch tươi cười như không có chuyện gì bỗng nhiên có chút hiểu rõ. Hiệu trưởng thoáng suy tư một chút sau đó mở miệng cười nói :"Cuộc đánh cược này tôi đáp ứng cô, Lam Tịch tôi xem trọng cô ngàn vạn lần đừng để tôi thất vọng nha!"
"Đương nhiên không" Một câu nòói tràn đầy tự tin.
"Nếu không có việc gì  vậy tôi trở về" Lam Tịch hướng hiệu trưởng gật gật đầu, nếu không trở về lát nửa tan học các đồng nghiệp trong văn phòng đều sẽ khẳng định đây là một tin tức lớn, xem được một nửa quyển tiểu thuyết đam mĩ lại không có thời gian xem hết rồi.
"Đi đi" hiệu trưởng phất phất tay.
Lam Tịch đi ra ngoài rồi hướng trái phải nhìn xung quanh một chút, nếu đến ca đêm muốn trốn đến nơi này cần phải đây như thế nào đây?
Trong văn phòng hiệu trưởng thu hồi nụ cười hiền lành :"Đối với chuyện này cậu cảm thấy thế nào?"
"Cô Lam Tịch này quả thật là có chút tài, nhưng mà làm việc vẫn thiếu suy xét!" Lãnh Tư Khải dè dặt nói xong trong đầu lại hồi tưởng lại cảm giác ấm áp khi tay của Lam Tịch giữ cầm anh ta.
"Người trẻ tuổi mà, vẫn là nên có bộ dạng của người trẻ tuổi, có tinh thần phấn đấu cũng không có gì không tốt!" Hiệu trưởng đối với Lam Tịch vẫn là bộ dạng vừa lòng.
"Cũng không biết việc này có tiến triển như mong đợi hay không?" Lãnh Tư Khải nhìn về phía cửa lại dường như muốn xuyên qua cánh cửa để có thể nhìn đến vị lão sư kì lạ kia, anh đối với Lam Tịch bất đồng quan điểm, nếu thay đổi một chút có lẽ đến ngay cả anh cũng không thể nói rõ ràng.
"Ách xì......." Lam Tịch đang đi trên cầu thang bỗng hắt xì một cái. Không có về văn phòng giáo sư mà cô dừng chân ở trước cửa sổ lớn và sáng ngời trên hành lang trong chốc lát, xác nhận các học sinh thật sự thành thật chơi đùa ở trong sân thể dục khóe môi khẽ mỉm cười. Từ trong túi lấy ra một cái điện thoại xinh xắn nhanh nhẹn bấm ra một dãy số, tút......
"Này, sao vậy Lam Tịch? Tớ đang lên lớp mà?" Một giọng nữ từ bên kia đầu dây điện thoại sang sảng truyền tới, Lam Tịch không khỏi đem điện thoại dời cách xa tai một chút, nghe giọng lớn như thế chỉ biết là bạn thân duy nhất Hạ Tiểu Lệ.
"Tớ đi dạo phố, chờ cậu ở chỗ cũ"
"Đi dạo phố? Đại tỷ, không phải lại bị trường học khai trừ rồi chứ? Chờ một chút, trưởng khoa của bọn tớ lại đang nổi giận, để tớ gọi lại cho cậu sau" Điện thoại lập tức bị cắt đứt.
Lam Tịch cũng rất tự nhiên đi ra ngoài trường, bảo vệ trông cửa hướng tới cô một cái cười mỉm cười thân thiện, đúng vậy cô bây giờ vẫn còn là giáo sư dạy thử căn bản không có cùng trường kí kết hợp đồng gì, bất cứ lúc nào muốn đi đều ok. Mới vừa lên xe taxi điện thoại liền reo lên nên ấn nút nghe.
"Nè, đại tỷ cậu ở đâu?" Hạ Tiểu Lệ nói
"Tớ ở trên xe"
"Được, chờ tớ mười phút, à không....mười lăm phút, tớ lập tức đến ngay!"
Khóe miệng Lam Tịch khẽ mỉm cười, Hạ Tiểu Lệ này a!.
Tài xế dừng xe ở bên cạnh một cửa hàng bánh ngọt còn Lam Tịch thì đi vào, bánh ngọt của quán này ăn rất ngon, mỗi lần đi dạo phố ở khu này đều đến chỗ này không ít, dần dà rồi cũng thành điểm hội tụ các cô. Gọi hai cái bánh nhỏ dễ thương, Lam Tịch dùng nĩa cắt lung tung trên cái bánh tổ ong trong khi chờ đợi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét