Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 8

Chương 8 : tiến cung

   Người hoàng thượng phái tới rất nhanh tiến vào Lâm phủ, bọn họ cầm thánh chỉ tuyên đọc sau một lúc liền yêu cầu mang Lâm Hiểu Bạch tiến cung. Mẫu thân của Lâm Hiểu Bạch khóc gần như sắp chết, nàng gắt gao ôm chặt hài tử trong lòng nức nở :"Để ta ôm thêm một lát, để ta ôm thêm một lát đi, cầu xin các ngươi"
  Đáng tiếc những tên thái giám này không cho nàng thời gian, thái giám được phái đến để hoàn thành nhiệm vụ là Phúc công công không cho nàng thời gian! Bọn họ rất nhanh đem Lâm Hiểu Bạch trong tay mẫu thân cô đoạt qua, hơn nữa xoay người muốn lên xe ngựa rời đi.

  Đột nhiên mẫu thân của Lâm Hiểu Bạch tiến lên vài bước đem một khối ngọc màu tím nhét vào trong lòng bàn tay trắng nộn của Lâm Hiểu Bạch :"Hài tử, hài tử...nhớ rõ mẫu thân a, phải nhớ được mẫu thân. Hài tử! hài tử của ta!!!!!"
  Tiếng khóc dần dần đi xa, Lâm Hiểu Bạch được mang lên xe lập tức ly khai Lâm phủ.
  Trong tay cô nắm thật chặt khối tử ngọc là vật duy nhất mẫu thân cô mang theo khi gả vào Lâm phủ, cũng là ngọc bội tùy thân của nương Tử Uyển của cô, nghe nói khối tử ngọc này là bùa bình an đã bảo hộ mẫu thân cô có thể bình an cả đời, nhưng bây giờ lại cho cô....Bởi vậy có thể thấy được tình yêu của mẫu thân cô vĩ đại đến như thế...Mọi người cổ đại đều rất mê tín, đem vật trân quý như vậy giao cho Lâm Hiểu Bạch, tương đương với nàng đã đem bình an của chính mình chuyển đến trên người con gái!
  "Nương...nương..." miệng có chút mở ra, Lâm Hiểu Bạch vẫn không thể nói ra một câu nguyên vẹn, cho nên cô chỉ có thể nắm chặt tử ngọc chảy nước mũi hướng cửa màn che khóc hô gọi một chữ này.
  Phúc công công đang ôm cô rất kinh ngạc ánh mắt sáng lên :" Thật đúng là một nha đầu thiên tư trí tuệ, còn nhỏ tuổi như vậy cư nhiên có thể gọi nương, thật sự là làm chúng ta đại khai nhãn giới"
  "Công công, ngài nói đứa nhỏ này tiến cung về sau bệ hạ của chúng ta sẽ thật sự yêu thương nàng  hay không?" Một tiểu thái giám đi ở bên ngoài nhìn thấy Lâm Hiểu Bạch đáng yêu như vậy, có chút lo lắng tương lai của cô có thể hay không gặp cái gì bất trắc.
  Phúc công công đem tay áo dài mềm mại phủ trên người Lâm Hiểu bạch :"Cái này còn phải xem tạo hóa của đứa trẻ này....Nếu như nàng có thể đạt được sự yêu thích của bệ hạ hoặc thái tử, có lẽ còn có thể bình yên đứng trong cung, nếu như nàng làm cho bệ hạ hoặc thái tử không vui, sau này nhất định sẽ bị khi dễ sĩ nhục..."
  Lâm Hiểu Bạch nghe được lời nói của Phúc công công sau trên mặt tràn đầy khinh thường, hừ, nếu không phải tên cẩu hoàng đế kia cường ngạnh mang cô từ Lâm phủ đi...., cô hiện tại nhất định là tiếp tục trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn! Còn muốn chính mình vô liêm sĩ lấy lòng bọn họ! Nằm mơ đi.
  Trừng mắt sau một lúc cô bắt đầu mệt rã rời, vì thế nhắm mắt giãn ra tứ chi nằm trong lòng Phúc công công nặng nề ngủ.
  Trên người công công này có một cỗ nồng đậm huân hương, mùi này tuy rằng không bằng mùi ngọt ngào  trên người mẫu thân, nhưng mà ngửi cũng không tệ, ha ha.
  Nhắm mắt lại chảy nước miếng, lúc Lâm Hiểu Bạch được mang vào trong cung sau đó cô vẫn còn đang ngủ.
  Hoàng đế đem cô tùy tiện an bài trong một tiểu cung điện tương đối xa xôi liền không quan tâm cô, người chăm sóc cô nguyên bản là nhũ nương Thục di của Lâm phủ đến đảm nhận, nhưng mà hoàng đế nói nếu là thái tử phi tương lai, nhất định phải do ma ma có lễ nghi đến chiếu cố cô, cho nên cũng không để cho Thục di đến trong nội cung. Mà là phái một vị ma ma từng chăm sóc qua hoàng đế đến chiếu cố Lâm Hiểu bạch.
  Cung điện của cô xa xôi lại cũ nát, phân phối cung nữ thái giám bên người tổng cộng chỉ có hai người, xem ra vị hoàng đế này không có ý định hảo hảo chăm sóc cô, thuần túy là xách vào trong cung về sau liền quyết định để cô tự sinh tự diệt.

4 nhận xét:

  1. doc 1 leo den 8 chuong lun, hay wa, thanks nang nhiu

    Trả lờiXóa
  2. truyện có vẻ hài đấy! edit nhanh nhé, đọc bản convert mệt quá:D
    thanks nhìu nhìu!

    Trả lờiXóa
  3. ak...ta se co gang nang cao toc do edit cho moi nguoi xem ^^

    Trả lờiXóa