Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi _ chương 2

Chương 2 : vô độc bất trượng phu

  Nhẫn kết hôn được chậm rãi mang vào trên ngón tay cô, Hộ Tang Nhàn Dĩnh cuối xuống hôn lên ngón tay cô, sợi tóc mềm mại rủ xuống trong giữa những kẽ tay, ngưa ngứa, lành lạnh.

  Nói thật, kỳ thật Hộ Tang Nhàn Dĩnh là một người đàn ông quyến rũ, làn da trắng như ngọc không nói, ngũ quan lại tinh xảo làm cho thần tiên đều ghen tị a. Nhất cử nhất động của hắn đều cực kì quý phái, lễ phục màu trắng, khăn tay màu trắng, bao tay màu trắng, hết thảy đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
  "Hiểu Bạch, uống xong cái này là chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ." Chậm rãi ngẩng đầu, Hộ Tang Nhàn Dĩnh từ tư thế quỳ mang nhẫn chuyển sang tư thế đứng thẳng lên, hắn tiếp nhận hai chén rượu trên bàn bên cạnh, đem một ly trong đó đưa cho Lâm Hiểu Bạch.
  Tuy rằng Lâm Hiểu Bạch vẫn cảm thấy hôn lễ phong cách Tây Âu cư nhiên xuất hiện rượu giao bôi rất kỳ quái. Nhưng mà tất cả hôn lễ đều do Hộ Tang Nhàn Dĩnh an bài, vậy thì tùy hắn đi, uống rượu đối với cô mà nói là chuyện nhỏ mà, nga ha ha, aha ha ha.Nghĩ như vậy cô cũng rất thuận tay cầm cái chén trong tay Hộ Tang Nhàn Dĩnh, đang muốn uống, bỗng nhiên bị hắn giữ chặt.
  "Hiểu Bạch, em yêu anh không?" người đàn ông trước mặt giống như biến trở về đứa trẻ ba tuổi , ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Lâm Hiểu Bạch.
  Lâm Hiểu Bạch không chút suy nghĩ liền đáp :" Ân, ân...yêu...yêu"
  Dứt lời cô vừa muốn uống rượu lại bị Hộ Tang Nhàn Dĩnh giữ chặt :" như vậy, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ được không?"
  "Được rồi, được rồi, đã biết, anh còn muốn ngăn em uống rượu sao". Bắt đầu không kiên nhẫn, Lâm Hiểu Bạch cảm thấy được hôm nay Hộ Tang Nhàn Dĩnh so với mọi ngày càng thêm dong dài.
  "Uống đi" trong mắt Hộ Tang Nhàn Dĩnh hiện lên một mảnh nhu hòa, hắn giơ lên cái chén đem rượu uống một hơi cạn sạch, đương khi còn một ngụm ở trong miệng đột nhiên một phen kéo bả vai của Lâm Hiểu Bạch, hắn cuối xuống gắt gao hôn trụ môi của cô, hỗn hợp rượu nước quấn quít giao vào lưỡi của cô....
  Lâm Hiểu Bạch ngẩn ra, nghĩ có thể hôm nay đầu óc của Hộ Tang Nhàn Dĩnh bị nước vào, rượu cũng chưa uống liền qua hôn cô.
  Đang nghĩ ngợi, đến lúc muốn đẩy hắn ra bỗng nhiên cảm giác được một cỗ mùi máu  tươi trong miệng của hắn truyền tới, có chút kinh ngạc muốn mở to mắt xem hắn rốt cuộc bị làm sao, kết quả cổ họng nóng lên, miệng mình cũng chảy xuống một tia tơ máu đỏ tươi.
  Hộ Tang Nhàn Dĩnh buông bả vai của Lâm Hiểu Bạch ra, khuôn mặt tinh xảo tràn ra xinh đẹp mà quyết liệt tươi cười :"Hiểu Bạch, Hiểu Bạch em rốt cuộc thuộc về anh, vĩnh viễn vĩnh viễn thuộc về anh!!!"
  Lâm Hiểu Bạch còn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, trong đầu nháy mắt trở nên hắc ám....cô té ngã ở trên thềm đá, dưới chân hoa hồng màu đỏ phủ kín một vùng.
  __nha, ngươi cư nhiên cho ta uống rượu độc, thật sự là vô độc bất trượng phu a! Muốn ta chết tốt xấu cũng phải nói một tiếng cho ta biết a! Ngất
  Từ nay về sau Lâm Hiểu Bạch đối nam nhân, nhất là nam nhân xinh đẹp đều tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi nhất định. Người khác đều nói rắn rết mỹ nhân mỹ nhân rắn rết, những lời này thật sự một chút cũng không giả a. Ngươi xem xem, ngươi xem xem.....Hiện tại bị hại rồi, xem Hộ Tang Nhàn Dĩnh khuông cẩu dạng người xinh đẹp như vậy, cư nhiên ở sau lưng lại làm ra loại chuyện này, chính hắn muốn chết thì thôi, còn muốn lôi người theo bồi hắn cùng chết, quả thật là hung tàn a! Phật nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp cho phật a! hắn như thế nào không hiểu rõ như vậy đâu!

2 nhận xét:

  1. truyen ban rat hay, thanks ban nhiu

    Trả lờiXóa
  2. là seo ? anh ta là một thằng điên à (? . ?) đúng là hoa đẹp có gai, trai đẹp bao giờ cũng có "vấn đề" mà *khóc không ra nước mắt*

    Trả lờiXóa