Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 11

Chương 11 : ma ma, chân đau không?

  Nhìn đến cô phì phì mắt to, hoàng đế trong nháy mắt có chút dại ra, đứa nhỏ này.........đứa nhỏ này.......hình như thật sự rất đáng yêu, ôm cô như vậy, cảm giác ôn nhu mềm mại rất thoải mái.
  Lâm Hiểu Bạch bởi vì bị hoàng đế ôm, tính chất y phục trên người hắn là cực kì tốt, ban đầu thì có chút khẩn trương, nhưng mà về sau thì sóng yên biển lặng lại bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ, dù sao chính mình cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, hoàng đế dù tàn nhẫn như thế nào cũng sẽ không trực tiếp buông tay vứt cô trên mặt đất a? Huống chi trên người hắn mang theo hương vị rất thơm, hẳn là mùi trên y phục, mỗi một bộ y phục của hoàng đế cổ đại đều có tẩm qua hương liệu, cho nên thật sự phi thường hưởng thụ.

  Thấy Lâm Hiểu Bạch nhắm hai mắt lại, hoàng đế quay đầu nhìn thoáng qua lão ma ma còn quỳ trên mặt đất, thanh âm khôi phục lạnh lùng như trước :"Các ngươi đứng lên đi"
  "Tạ ơn bệ hạ" lão ma ma quy củ đứng lên đi đến một bên chờ đợi, tuy rằng đầu gối của nàng rất đau, tuổi tác lớn như vậy quả thực không nên quỳ lâu thế này, nhưng mà trong cung chính là như vậy, không ai quản ngươi đầu gối có đau hay không, không ai quản ngươi tuổi tác lớn hay không lớn, chủ tử nói thì làm, làm không tốt thì phạt.
  Hoàng đế ôm trong chốc lát sau đó đem Lâm Hiểu Bạch trong tay giao cho lão ma ma, trước khi rời đi hắn ban thưởng cho cô một ít y phục cùng một ít đồ chơi. Lâm Hiểu Bạch vốn nghĩ muốn cho hoàng đế ngâm nước tiểu, nhưng bởi vì lúc ấy không có cảm giác, như thế nào tiểu cũng tiểu không được, nên đành từ bỏ.
  Lão ma ma nhìn ra được hoàng đế vẫn là thích đứa trẻ này, cho nên con đường của nàng về sau có thể hơi vững vàng một chút, chí ít tại thời điểm gặp phải việc hệ trọng hoàng đế còn có thể để tâm một chút tình cảm, không đến mức nói giết liền giết.
  Đợi hoàng đế chân trước một bước ra đại môn, Lâm Hiểu Bạch liền dãy dụa từ trong lòng lão ma ma bò đi xuống, sau đó ngồi xuống đất dùng tay nhỏ bé cẩn thận sờ sờ đầu gối lão ma ma, thanh âm mang theo non nớt :" Đau.....hay không?"
  Lão ma ma ngẩn ra, nàng biết rõ Lâm Hiểu Bạch có thể mở miệng nói chuyện, nhưng mà thật không ngờ  cô có thể nói liền hai chữ! Hơn nữa lại vẫn có thể chú ý vừa rồi nàng quỳ trên mặt đất lâu như vậy!!! Kích động một tay ôm lấy đứa nhỏ trên mặt đất, lão ma ma gắt gao ôm Lâm Hiểu Bạch :"Không đau, ma ma không đau...chỉ cần là vì Âm Âm, cho dù là quỳ chết cái xương cốt già này cũng không sao?"
  Ai, Lâm Hiểu Bạch trong lòng thở dài một hơi, cô chính là muốn hỏi một chút cảm giác quỳ xuống có phải hay không thật sự rất đau, lại không có ý tứ khác. Vì cái gì những người này lúc nào cũng vặn vẹo ý tứ của cô a?
  Những ngày kế tiếp, như trước cùng bình thường giống nhau, ăn ngủ, ngủ ăn, ngẫu nhiên xuống đất bò hai vòng hoặc là đi hai vòng. Trong đó hoàng đế cũng tới vài lần....nga, không phải vài lần, mà là nhiều lần. Ban đầu thì cách năm sáu ngày đến một chuyến, sau lại cách ba bốn ngày lại vòng vo đến đây, đến cuối cùng cứ mỗi ngày lại đến đây xem một chút, khiến cho cuộc sống êm đẹp của Lâm Hiểu Bạch bị làm loạn thất bát tao.
  Hơn nữa hoàng đế đến đây liền đến đi, mỗi lần còn muốn ôm cô một cái, ôm thì ôm a, còn muốn dùng ngón tay chọc chọc mặt của cô, Lâm Hiểu Bạch khóe miệng run rẩy cầu nguyện toàn bộ răng của chính mình mau chóng dài ra, chờ một ngày nào đó có thể sắc bén giống như cẩu liền hung hăng cắn hắn mấy cái. Nga, coi như gặm tiêu long trảo ngâm nước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét