Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 12

Chương 12 : chui chuồng chó, gặp suất ca

   "Âm Âm, Âm Âm". Phía sau truyền đến mỗ hoàng đế  thanh âm kêu gọi như kể trộm. Lâm Hiểu Bạch hiện tại cảm thấy người này thực mụ nội nó phiền, một ngày hai mươi bốn giờ cơ hồ có mười hai giờ gặp được bóng dáng của hắn, nha hắn không cần đi phê tấu chương hay sao?! Cả ngày không dứt Âm Âm, Âm Âm! Lão nương cũng không phải ruồi bọ, Âm cái đầu ngươi a!

  Tức giận vặn vẹo thân hình nhỏ nhắn nửa đi nửa bò đến hậu viện chui qua chuồng chó (lúc chơi đùa phát hiện) chui qua bên kia bức tường, Lâm Hiểu Bạch một bên vỗ tro bụi trên quần áo một bên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vì chính mình vứt bỏ một cái hoàng đế mà hưng phấn. Ngay lúc này bỗng nhiên xuất hiện trước mắt một mảnh màu tím sau đó thân mình đã bị người đem xách lên.
  "Đại ca huynh xem, ở đây có một tiểu oa nhi" thanh âm mềm mại giống như ngọc, nhưng động tác người nọ như thế nào cũng không có nửa điểm mềm mại, hắn là trực tiếp cầm vạt áo Lâm Hiểu Bạch giống như xách chó đem cô lôi lên.
  Mẹ nó, cư nhiên còn dám xách ta, ngươi thật sự là không muốn sống nữa!
  Tức giận đến cực điểm Lâm Hiểu Bạch vung vẩy hai tay muốn nhào tới hung hăng đánh hắn, nhưng vì sức lực không đủ chỉ có thể ở tại chỗ đảo đi đảo lại. Tiểu nam hài xinh đẹp kia bộ dáng rõ ràng chỉ có mười một mười hai tuổi, nhưng mà đã có khí lực lớn như vậy...thật sự là hộc máu .
  "Đại ca huynh xem, nàng muốn ôm đệ a! Thật là đáng yêu nga" Tiểu nam hài thấy Lâm Hiểu Bạch ngọ nguậy đến gần hắn, tưởng muốn hắn ôm, vội vàng ôn nhu kéo cô lên nhét vào trong lòng. Xen lẫn nhàn nhạt hương hoa cùng hơi thở ngọt ngào, Lâm Hiểu Bạch chỉ cảm thấy trên người tiểu nam hài này có một loại hương vị làm cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái, nhưng mà thoải mái về thoải mái, vừa rồi cư nhiên dám xách cô, thật sự là không muốn sống  chăng?! Vừa nghĩ đến đây cô lại bắt đầu giãy dụa, muốn vươn tay hung hăng đâp hắn, đáng tiếc bàn tay trắng nộn còn giơ lên không tới một nửa đã bị nam tử kế bên bắt lấy :"Ta xem nàng không phải muốn cho đệ ôm, mà là muốn đánh đệ."
  Thanh âm lạnh lùng thản nhiên từ đỉnh đầu truyền đến, Lâm Hiểu Bạch ngẩng đầu nhìn qua, cô nhìn thấy một nam tử...tuyệt sắc mỹ nam tử......Tóc đen được kéo đến một bên, làn da trắng nõn đã đến mức sáng long lanh, dường như ngón tay đâm một cái sẽ phá nát, mặt mày cũng đẹp, đầu lông mày cũng đẹp, mũi cũng đẹp,môi cũng đẹp, hết thảy hết thảy những thứ kia đều giống như là một pho tượng tinh xảo điêu khắc ra, rõ ràng ngay tại trước mắt, nhưng lại hư vô mờ ảo như chân trời.
  Đây là một người khí chất lạnh như băng!
  Trong ấn tượng đầu tiên của Lâm Hiểu Bạch khắc vào từ này. Tuy rằng khí chất lạnh như băng lại luôn làm cho người ta phảng phất có một loại cảm giác đang mỉm cười, có lẽ hắn chính là đang mỉm cười, nhưng là loại mỉm cười này cũng cực lãnh, ngoại nhân nhìn vào giống như loài bướm xinh đẹp tung bay, kỳ thật là yêu quỷ cách người ngàn dặm.
  Không phải người trong hoàng cung...cô nghĩ....con lớn nhất của hoàng đế cũng mới năm tuổi (cũng chính là thái tử gia, vị hôn phu của Lâm Hiểu Bạch), con thứ hai có vẻ như mới bốn tuổi, con nhỏ nhất so với chính mình lớn hơn một tuổi. Nam nhân nguyên vẹn ở trong cung cũng chỉ còn có mấy người. Một, hoàng đế, hai, con trai của hoàng đế, ba, huynh đệ của hoàng đế.
  Theo tin tức tin cậy nói, huynh đệ của hoàng đế đã sớm chết hết, cho nên nam nhân hiện tại trong hoàng cung chỉ có hoàng đế cùng con trai hắn. Hai người kia.....hẳn là con của quan viên?.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét