Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 13

Chương 13 : tướng quốc chi tử (con trai của tướng quốc)
 
  Đang thất thất bát bát nghĩ, bỗng nhiên nghe được xa xa một tiếng hò hét, chỉ thấy hoàng đế lo lắng từ xa chạy đến, nam hài ôm Lâm Hiểu Bạch kia cùng ca ca của hắn lập tức cùng nhau quỳ xuống trên mặt đất :"Bệ hạ".

  Hoàng đế căn bản không liếc mắt nhìn bọn họ, chính là sốt ruột đoạt lấy Lâm Hiểu Bạch từ trong tay tiểu nam hài, một mặt vỗ lưng của cô một mặt an ủi nói :" Âm Âm như thế nào lại chạy đến bên ngoài? Có bị khi dễ hay không? Có bị thương hay không?"
  Người khi dễ ta chính là ngươi, Lâm Hiểu Bạch trong lòng yên lặng hừ một tiếng, sau đó vươn tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo hoàng đế chùi chùi tay, vừa rồi lúc chui chuồng chó tay dính một ít bùn, đang lo không có chỗ chùi a.
  Người quỳ gối bên dưới ngẩng đầu nhìn đến hoàng đế uy nghiêm cư nhiên như thế sủng nịch một đứa trẻ mới sinh, chẳng những tự mình đoạt lại ôm vào trong ngực, thậm chí còn dịu dàng an ủi cô như thế, đều có trong nháy  mắt không thể tưởng tượng nổi....Đặc biệt tiểu nam hài lúc trước ôm Lâm Hiểu Bạch, sợ tới mức há hốc mồm, nhớ rõ lúc trước từng nghe phụ thân của mình nói hoàng đế bệ hạ uy nghiêm mà trang trọng, hắn là nhất quốc chi vương, ở trên người hắn có thể nhìn thấy khí phách giống như long đằng phi, nhưng mà hiện tại hắn làm sao nhìn đến khí phách như thế, chỉ nhìn thấy hoàng đế giống như một người phụ thân đang an ủi một đứa trẻ trong lòng.
  "Các ngươi là ai." Lạnh lùng thản nhiên đem tầm mắt xem hai người quỳ trên mặt đất, hoàng đế nhìn đến nam tử tương đối lớn tuổi hơn trong hai người bỗng nhiên nhớ đến điều gì :"Ngươi là con trai của tướng quốc....Thu Duyệt Lệnh?" (tg : quan hàm Trung Quốc cổ đại. Thời xuân thu thì Tề Cảnh công đề tả, hữu tướng, cùng là Tề quốc Khanh đại phu thừa kế chức quan. Về sau các chư hầu quốc khác cũng thiết lập, hoặc xưng "tướng quốc", hoặc xưng "tương bang" hoặc xưng "thừa tướng")
  "Dạ" nam tử quỳ trên mặt đất kia ứng một câu.
  Nhướng mày, hoàng đế hơi cuối người nhìn về phía tiểu nam hài bên cạnh :"Như vậy vị này chính là tướng quốc tiểu nhi tử?"
  "Hồi, hồi bệ hạ, ta gọi là Thu Ấn Tâm." Tiểu nam hài vội vội vàng vàng tiếp một câu, lại làm cho hoàng đế có  chút không vui :"Ở trước mặt trẫm, ngươi có thể tự xưng "ta" hay sao?"
  Tuy rằng thanh âm không nặng, nhưng mà rơi vào trong tay bọn họ cũng không giống lời nói bình thường, ở trước mặt hoàng đế tự xưng ta, vậy chính là đối với hoàng tộc bất kính, đối với đế vương bất kính, chính là phải mất đầu a!
  Tiểu nam hài hiển nhiên là bị dọa rồi, quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng, nam tử bên cạnh kia hướng tới mặt đất dập đầu :"Bệ hạ, thần đệ tuổi còn nhỏ, không hiểu quy củ trong cung, mạo phạm bệ hạ ngài, khẩn cầu bệ hạ tha thứ tính mạng của hắn."
  "Nếu không hiểu quy củ trong cung vì sao còn tiến cung? Các ngươi nghĩ hoàng cung là hậu hoa viên của các ngươi hay sao!?" Thanh âm hoàng đế có chút ác liệt, đem dọa đến Lâm Hiểu Bạch đang dựa vào trong lòng hắn.
  "Ta muốn đi ngủ" Một câu hoàn hoàn chỉnh chỉnh từ trong miệng cô phát ra, hoàng đế kinh ngạc tròng mắt đều sắp trừng ra ngoài :"Âm Âm...Âm Âm vừa rồi nói cái gì?! Âm Âm biết nói lời nói đầy đủ hay sao? Âm Âm! Âm Âm của trẫm! Trời ạ, con thật sự là bảo vật lão thiên gia ban thưởng cho trẫm"
  Hoàn toàn quên vừa rồi Lâm Hiểu Bạch cũng đại nghịch bất đạo tự xưng "ta", hoàng đế hiện tại cơ hồ kích động nước mắt nước mũi đều muốn tuôn ra. Hắn bỏ qua hai đứa con của tướng quốc ôm Lâm Hiểu bạch đem trở về cung điện vừa rồi, vừa đi một bên còn lẩm bẩm :"Âm Âm, Âm Âm nói thêm một câu nữa, Âm Âm nói cho trẫm nghe thêm một chút!"
  Lâm Hiểu Bạch nghĩ thầm : ngươi nha, có phiền hay không a!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét