Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 14

Chương 14 : ta muốn mĩ nam

  Nam tử quỳ gối trên mặt đất nhìn thấy bóng dáng hoàng đế đi xa, còn có đứa trẻ kia nằm trên đầu vai hắn nhô đầu ra, đôi môi cô hơi mở ra, đối với khẩu hình có thể nhìn ra được cô không tiếng động nói với hắn : đệ đệ ngươi, thực ngốc.

  Khóe miệng hơi giương lên, kỳ  thật bắt đầu từ lúc nãy Thu Duyệt Lệnh đã phát hiện ra được đứa bé này không đơn giản, từ chuồng chó chui ra ngoài, hơn nửa khi đứng lên còn phủi tro bụi trên người, thử hỏi có đứa trẻ nào như vậy tuổi sẽ để ý tro bụi trên người? Cho dù là đứa nhỏ bảy, tám chín tuổi cũng sẽ không để ý a, nhưng mà cô thực tự nhiên phủi bụi trên người, giống như đây là chuyện đương nhiên.
  Lúc sau đệ đệ Thu Ấn Tâm đem cô từ trên mặt đất xách lên, hắn rõ ràng nhìn thấy cô không vui, thậm chí là nhíu mày. Thử hỏi đứa trẻ nào sẽ dùng nhíu mày để biểu đạt cảm xúc bất mãn của chính mình? Bình thường không phải đều là khóc lớn cho qua chuyện hay sao? Cô cũng không khóc, chỉ là nhíu mày, thậm chí muốn dùng tay đánh Ấn Tâm. Theo như thế thì....đứa trẻ như vậy tuyệt đối không đơn giản, trí tuệ của cô đã muốn vượt qua số tuổi của cô, thậm chí đã hơn hẳn đệ đệ của hắn.
  "Đại ca, vừa rồi tiểu oa nhi kia là đang giúp chúng ta phải không? Huynh xem, nàng còn đang xem chúng ta đây này" Như trước quỳ trên mặt đất Thu Ấn Tâm đôi mắt lóe lên suy nghĩ nhìn xem Lâm Hiểu Bạch dần dần biến mất, giờ phút này hắn đã sớm bị bộ dáng đáng yêu của Lâm Hiểu Bạch chiếm đầy.
  "Đệ có biết nàng là ai không?" Thu Duyệt Lệnh thản nhiên mở miệng.
  "Là ai a, công chúa hay sao?" Thu Ấn Tâm đáng yêu quay đầu nhìn đại ca của mình.
  "Một người có thể làm cho đương kim hoàng thượng mỗi ngày hạ triều liền tự thân đến thăm, nàng chính là nữ nhi của Lâm đại học sĩ Lâm Văn Huyền, cũng là phi tử tương lai của thái tử, Trường Lan Âm." Nhẹ nhàng nói ra một câu, Thu Duyệt Lệnh đã thu hồi tầm mắt.
  "Lâm đại học sĩ....chính là, chính là người cùng hoàng đế bệ hạ.....cùng hoàng đế bệ hạ có quan hệ tốt nhất sao? nhưng mà về sau bọn họ không phải cãi nhau hay sao? Vì cái gì hiện tại lại...?" Thu Ấn Tâm có nghe qua chuyện của bọn họ, cũng biết bọn họ về sau cãi nhau, cho nên rất kỳ quái vì sao hoàng đế còn có thể đối tốt với nữ nhi của Lâm Văn Huyền như vậy.
  "Cũng không phải bởi vì Lâm học sĩ mới đối với nàng tốt như vậy...là bởi vì...." Đứa nhỏ kia vốn chính là một tiểu nhân tinh, có thể dễ dàng nắm rõ hỉ nộ ái ố của hoàng đế, hơn nữa ở lúc hắn không vui làm ra các loại phản ứng dời đi sự chú ý của hắn....nàng sau này, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
  Ôm Lâm Hiểu Bạch hồi cung điện sau hoàng đế phất tay mệnh lệnh tất cả cung nữ thái giám lui xuống, chỉ còn hắn cùng Lâm Hiểu Bạch hai người ngồi trên ghế chơi đùa.
  "Âm Âm, Âm Âm con nói thêm một câu nữa cho trẫm nghe được không? Âm Âm tối ngoan....nói thêm câu nữa đi." Hiện tại hoàng đế liền cùng một đứa trẻ giống nhau, khó trách vừa rồi muốn phân phát cung nữ thái giám đi ra ngoài, chính là không muốn bọn họ nhìn đến hình dạng ngốc nghếch này của hắn a.
  Lâm Hiểu Bạch rất không vui cau mày trừng hắn, còn không để yên a, vừa rồi nói một câu kia đã muốn lãng phí rất nhiều khí lực của cô, bây giờ còn muốn nói!
  "Nói đi, nói đi, Âm Âm nói đi." Hoàng đế còn đang thúc giục, bàn tay to trắng noãn ở trên mặt hoạt nộn của Lâm Hiểu  bạch xoa tới xoa lui, liền cùng niết đậu hủ giống nhau.
  Không thể nhịn được nữa Lâm Hiểu bạch chỉ đành tùy tiện nói một câu để thỏa ý nguyện của hoàng đế, nhưng mà cô lại không dự đoán được chính mình mở miệng lại nói một câu như vậy :"Ta muốn mĩ nam..."

2 nhận xét:

  1. SA: *đập bàn* Oá há há! Cái câu cuối~
    TW: *nhại lại* Ta mún mỉ nam ...
    SA: Oa ha ha ha~

    Trả lờiXóa
  2. iu Lệnh ca vs Bạch tỷ quá đi
    thanks nàng nhìu

    Trả lờiXóa