Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

Ngọ môn 囧 sự - 1


1. Nhục chi sơ

  Hết thảy hết thảy, khởi đầu bằng một chén thịt kho tàu. Khi đó thân thể cô còn nhỏ, đúng là hai mươi tám năm đầu cành hoa đậu khấu (cái này ta cũng không hiểu), xinh đẹp mềm mại giống như thủy thông, vốn chính là thời điểm tốt nhất tìm đối tượng,. Bất quá cô cùng nhà khác bất đồng, tâm nửa phần chưa động, đối với việc lập gia đình cũng không hào hứng. Không hứng thú, ham mê duy nhất chính là ăn thịt.....heo cừu tốt nhất, gà vịt cá thứ hai, tóm lại gầy béo đều tiện. Tuy rằng như vậy là không đúng, cô biết. Năm đó học đại học trong sách giáo khoa dinh dưỡng viết rõ ràng : "thịt thuộc loại thức ăn toan, ăn nhiều không có lợi." Nhưng cô vẫn muốn ăn thịt kho tàu thịt do mẹ làm, hoài niệm hương vị ấm áp mà quen thuộc kia. Nhớ lại  khi đó cô vì giảm béo còn chịu ăn chay, ngu xuẩn cỡ nào a, đấm ngực dậm chân. Còn có trường học, gia đình, xã hội, thành phố, bát quái, cùng với xe cộ vĩnh viễn chen chúc làm người khác nghiến răng.....
 Thế nhưng một hồi tai nạn xe tỉnh lại, tất cả đều bất đồng. Cố Thanh Kiều, danh môn tiểu thư của một gia tộc, phụ thân bái lễ bộ thượng thư, ngoại công là tướng quân khai quốc đương triều, nguyên lai một cây cỏ dại đột nhiên trở thành bụi hoa lớn, vẫn là một gốc hoa hồng, thật không hiểu có nên nói là phúc tinh chiếu rọi hay không.
  Kinh ngạc thì kinh ngạc, ngày ngầm qua. Nhưng người cổ đại này không có nhiều phiền muộn như vậy, còn thiếu khuyết giải trí tinh thần. Quanh quẩn trong khuê phòng buồn khổ không thôi, tinh thần trống rỗng dẫn đến đói khát, lạc thú duy nhất của cô chỉ có thể vơ vét đồ ăn tốt nhất.

  Thế nhưng cuối năm lại tới một tướng sĩ, nói Cố Thiên Hảo vạn sự đều tốt, duy có điểm thích ăn ấy thì không tốt, tương lai sợ là nguyên nhân dẫn đến rắc rối, nói không chừng còn muốn gây quốc hại dân. Wow, thích ăn cũng có thể lật đổ triều đình và dân chúng. Cô hướng lão thiên phiên một cái xem thường.
  Đến mười lăm tháng giêng, đột nhiên thượng thư lão cha nói trong nhà có khách quý đến ăn cơm, lệnh đầu bếp sớm chuẩn bị tốt một bàn thịnh diên. Đang mở miệng, lão cha lại giành trước một bước nói :"Thanh Kiều đừng vội, sẽ có bánh trôi nhân thịt, ta đã kêu A Đạt giữ lại cho con"
  Cô yên lặng lui ra, khóe mắt liếc thấy Triệu di nương che tay áo cười, lông mày cong cong. Mẫu thân của cô ở triều đại này đã sớm mất, chỉ còn một di nương tướng mạo như vậy. Tuy rằng con người không xem như là vô cùng ác độc, nhưng suy cho cùng cũng không thể trông đợi gì ở nàng. Nga, di nương di nương, vì sao các ngươi đều thích họ Triệu? Cô nhớ tới Tuyết Cần đại thúc, trong lòng gào thét một câu. Loạng choạng chạy nhanh tới phòng bếp, A Đạt đang cắt thịt, thấy cô đến đây rất vui vẻ.
  "Hôm nay thịt tốt lắm nga! Năm tầng ba, gầy béo đều có, tối thích hợp để làm thịt nguyên tiêu"
  A Đạt là cô chọn ra, lại trải qua ngần ấy năm cô dạy dỗ tra tấn, hiện giờ đương nhiên là đương gia đại trù (đầu bếp quản sự). Nhớ năm cô trải qua tết nguyên tiêu lần thứ nhất ở nơi này, tất cả mọi người ăn mứt táo nhân mè đón nguyên tiêu, nhưng cô mở miệng muốn ăn bánh trôi mặn. Các đầu bếp hai mặt nhìn hau, cũng không biết rằng bánh trôi có làm thành mặn. Cuối cùng , vẫn là gã sai vặt của phòng bếp đứng ra, mò mẫm làm cho cô một ít bánh trôi nhân thịt nhớ nhung đã lâu .
  "Tốt lắm, A Đạt, sau này cần dùng xương heo rang  cho vào canh" Cô luôn luôn ăn uống cầu kỳ mặt mày hớn hở :"Nhớ rõ để hạt tiêu nhiều một chút"
  Từ nay về sau, gia đình lễ bộ thượng thư hằng năm đều ăn món bánh trôi nhân thịt kỳ quái này. Đầu bếp A Đạt, một trận chiến thành danh.
  "Đã vậy thịt này, đêm nay làm thịt kho tàu đi." Cô nhìn thấy trên thớt một khối màu trắng, nổi lên hứng thú.
  "Lão gia không cho mang vào " A Đạt có chút khó xử nói :"Đều là những ...bào ngư tổ yến, tiểu nhân cũng không chuẩn bị đủ thịt"
  Ngẫm lại cũng phải, thịt kho tàu cũng không phải cái gì món chính trên bàn tiệc, bình thường tùy tiện ăn liền thôi. Vì thế cô xoay người tiếp tục đi, nhẹ nhàng nói :" Vậy ngươi nấu một chén cho ta, thịt còn lại băm làm nhân bánh trôi, làm xong bảo Đông Hỉ buổi tối mang đến"
  "Di, người đêm nay không đến phó diên" A Đạt ở phía sau kỳ quái hỏi.
  "Di cái gì di, ngươi không có nghe nói qua tiểu yến ăn không ngon, đại yến ăn không no sao?"  Thanh âm nhẹ nhàng theo gió vào tai, mang theo mềm giọng cùng u oán :" Qua năm mới, ngươi nhẫn tâm để cho vô cùng tôn quý thiên kim chi khu ta đây chịu đói hay sao?"
"?"
..............
 A Đạt ngơ ngác đứng tại chỗ
 "Đúng rồi, A Đạt, nhớ rõ để lại cho ta bát cơm trắng nha."
  Buổi tối đến, cô lại bắt đầu cách cũ....giả bệnh. Trên đời này biện pháp gạt người có hàng ngàn hàng vạn, chỉ có giả bệnh đơn giản nhất, không cần đạo cụ không cần chuẩn bị, trùm kín cái chăn hừ hai tiếng liền xong việc. Lão cha đối cô không có cách nào khác, lại không thể ép buộc, cuối cùng nghiêm mặt sắt rời đi. Lão cha chân trước đi, cô sau lưng liền xốc chăn cười khúc khích, miệng ê a hừ ca. Đông Hỉ vãnh tai, mơ hồ nghe cô hát chính là :"Giả bệnh giả bệnh ta yêu ngươi, giống như chuột yêu gạo".
Đông Hỉ bĩu môi khinh thường không có sáng ý mới.....bài ca này nàng đã nghe quá nhiều lần, mỗi lân đều là :"XXX ta yêu ngươi, giống như chuột yêu gạo", hết lần này đến lần khác luôn sử dụng có một câu này. Cũng không ngại mệt, nàng thầm nghĩ. Đông Hỉ không phải là nha hoàn bình thường, ở trong lòng nàng có năng lực thừa nhận rất mạnh, đối với những thứ cổ quái cũng sớm quen. Nhớ lại năm bị phu tử phạt chép 'nữ giới' một trăm lần. Gần như bên bờ sụp đổ, dưới cơn thịnh nộ cô điên cuồng gào thét : "Ta vì sao phải xuyên? Ta vì cái gì phải xuyên? Ngươi nói ta vì sao phải xuyên?"
"Bởi vì......không mặc....sẽ cảm lạnh......" (tiếng hoa từ xuyên đồng nghĩ với từ mặc) Đông Hỉ bị cô lắc cơ hồ run rẩy đến sắp ngất, ngơ ngác trong cổ họng cố gắng nghẹn ra vài từ này. Đột nhiên an tĩnh lại một cách kì tích.
"......ngươi nói gì" nhìn nàng cười, tươi cười hết sức quỷ dị, "không mặc sẽ cảm lạnh." Sau đó buông nàng ra, tự xem xét cánh tay nàng bị niết đến đỏ ửng.
"Thực xin lỗi, ta không nên học Cảnh Đào đại ca" Thanh âm phi thường ôn nhu, giống như một đám bọt biển ngọt ngào "sau này ta nhất định thoát ly trường phái rít gào, ngươi cứ yên tâm đi".
  Cảnh Đào ca ca? Trường phái rít gào?. Đông Hỉ nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng đây là lân đầu tiên nàng hiểu được, lời thề son sắt có thể đẹp như vậy. Đẹp đến bất luận kẻ nào ở xa xa đều cũng cảm thấy. Đáng tiếc về sau lại rất ít bình thường, cô thường thường than thở "kì thật ta thật sự không muốn xuyên." Có khi thậm chí còn lẩm bẩm, chính mình hẳn gọi là "mã thí" (hình như là từ thô tục thì phải).
"Đây là sao" lão gia nghe được rất tức giận.
"Bởi vì ngàn xuyên vạn xuyên, mã thí không xuyên nha." Thản nhiên cười, dung mạo hết sức xinh đẹp.

  Quan sát người uống trà trước mắt đang ngâm ca, Đông Hỉ nhịn không được mở miệng :"người hôm nay đến dự tiệc có thể là người tối nổi danh hiện nay Đoàn Ngọc Đoàn vương gia, người thực không muốn đi xem?"
  "Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm nước trà lớn. Thực bẩn, Đông Hỉ lặng lẽ xê dịch ra xa, không lên tiếng.
  "Đoàn Dự? Tên này thật sự là vương gia?" Ngơ ngác nhìn nàng, tiếp theo bỗng nhiên dường như nhớ đến điều gì, ngửa mặt lên trời thở dài, "ôi Kiều đại hiệp đáng thương của ta, ngươi nói nếu A Châu...."
Chậc chậc, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Đông Hỉ nhìn thấy, không khỏi cảm thấy bi ai.

  Buổi tiệc bắt đầu cũng đã sắp nửa canh giờ, Đông Hỉ được sai đi phòng bếp còn chưa trở về. Bụng bắt đầu thì thầm hò hét, Thanh Kiều ngồi có chút không yên. Hiện tại cơ thể này sống sung sướng an nhàn, đồng hồ sinh học cực kì chuẩn, nếu không ăn cơm lâu phỏng chừng đau dạ dày. Suy nghĩ lại, cuối cùng thịt chiến thắng lý trí, cô khoác một cái áo choàng đen, lặng lẽ đi ra ngoài. Nguyệt hắc phong cao, ăn được thì ăn.
Tới gian phòng quen thuộc, vừa đẩy cửa liền thấy trên bếp lò một cái nồi còn tỏa ra hơi nóng, không trung tràn ngập một mùi thịt thấm vào ruột gan. Bên cạnh nồi còn được đặt một cái chén trắng nhỏ bị đậy nắp....không cần xem cũng biết, bên trong chính là cơm mới. A Đạt A Đạt ta yêu ngươi, giống như chuột yêu gạo, cô trong lòng hát vang.
Ăn thịt nóng, nước canh chan cơm, mọi mùi đều như vậy. Nồi nhỏ còn đang nấu, cô liền đứng như vậy kẹp một miếng thịt, thêm một ngụm cơm trắng, vừa ăn vừa hồi tưởng trong thời không xa xôi yêu nhất người làm món ăn này. Hơi nóng làm cái mũi hơi đỏ, sau đó hóa thành sương mù, ở trên gương mặt ngưng tụ thành bọt nước trong trẻo.
  "Ngươi vì sao khóc?", bỗng nhiên có thanh âm hỏi cô
  "Bởi vì thịt kho tàu ăn quá ngon" Cô theo bản năng trả lời, đồng thời quay đầu đi.
Kim quang buộc tóc, quần áo nhẹ nhàng bay, khuôn mặt như viễn sơn bàn tuấn. Cố gia Thanh Kiều, cuộc đời lần đầu tiên nhìn người đến ngẩn người, cư nhiên ngay cả ăn thịt đều quên.

ôi trời ơi truyện này khó edit quá trời luôn, ta ngồi mò mẫm cả một ngày mới được một chương, cứ cái đà này chắc khoảng hai ba ngày ta mới làm một chương quá. Chiều nay ta sẽ up chương mới truyện thái tử phi.

2 nhận xét: