Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012

Bỏ trốn mất dạng : một tuổi thái tử phi chương 17

Tình hình là dạo này máy ta bị lỗi không onl được mà ta thì lười ra quán net nên kéo dài tới hôm nay
 
Chương 17 : thái tử điện hạ

   Đợi cho đến lúc những người trong phòng không tìm thấy cô sau đó triệu hoán tất cả thái giám cung nữ trong cung điện bỏ xuống hết tất cả mọi việc ra ngoài tìm Lâm Hiểu Bạch, cả hoàng cung đều bị tin tức biến mất của Lâm Hiểu Bạch làm náo loạn. Nhóm phi tử trong hậu cung này đều biết cô là thịt trong lòng hoàng đế, biết đâu giúp đỡ tìm được sẽ nhận được hoàng đế khen thưởng, cho nên bọn họ cũng nhao nhao ra ngoài cung điện của mình tìm kiếm Lâm Hiểu Bạch.
  Thậm chí đến nỗi cũng có một số ít phi tử dùng phương thức để mâm điểm tâm nhỏ dọc đường để dụ dỗ Lâm Hiểu Bạch xuất hiện. Mặc dù Lâm Hiểu Bạch rất tham, nhưng cô cũng biết được thiên hạ không có buổi cơm nào miễn phí, nếu như ăn vụng những thứ đồ vật trong rất ngon miệng này, không đến bao lâu sẽ bị bắt lại.
  Cho nên cô một đường chảy nước miếng nửa bò nửa đi xuyên qua cái ao, xuyên qua núi giả, xuyên qua bồn hoa, xuyên qua một tầng lại một tầng tường vây. Mãi cho đến khi giá y của bản thân nguyên bản màu đỏ tươi....ách xem như giá y đi.....mãi cho đến khi giá y của chính mình nguyên bản màu đỏ trở nên ô thất nha hắc (cái này không biết...) vẫn còn tiếp tục đi tiếp, kiên quyết không dừng lại. Tuy rằng cô biết chình mình khẳng định không chạy không ra khỏi hoàng cung này. Thế nên cô có thể dùng phương thức im lặng này cự tuyệt cuộc hôn nhân không thích hợp này! Cả hai người đều là trẻ con, hơn nữa trong đó có một người chỉ có một tuổi! Có người nào một tuổi liền kết hôn đâu?! Quả thật chính là xằng bậy, làm càn! Tên hoàng đế này quá tự cho là đúng, cho đến bây giờ cũng không biết xem xét lại tâm tình của người khác! Người ta có nói ra muốn thành thân hay sao? Muốn mĩ nam cùng muốn thành thân là hai cái ý nghĩa được không? Huống chi lúc đó Lâm Hiểu Bạch muốn nói chính là ...cô muốn mĩ nam toàn bộ đều biến mất trước mặt cô, chỉ là bởi vì không có khí lực nói nửa câu còn lại cho nên mới xuất ra đoạn đầu không tốt kia. Từ sau khi phát sinh sự kiện Hộ Tang Nhàn Dĩnh cô đã sớm có miễn dịch đối với mĩ nam, chẳng những miễn dịch mà còn là quỷ dị! Cô luôn cho rằng, lớn lên xinh đẹp thì nhất định có chỗ thiếu hụt, có chỗ thiếu hụt thì nhất định trong lòng đen tối, trong lòng đen tối thì nhất định làm ra cùng loại sự kiện phát sinh rượu độc trong khi kết hôn với Hộ Tang Nhàn Dĩnh lúc còn sống.
  Không phải người ta thường nói hay sao? Thứ càng xinh đẹp thì càng độc, hái nấm trong rừng rậm không thể hái loại quá đẹp, có lẽ ăn một ngụm sẽ chết ngay tại chỗ. Hoa anh túc rất xinh đẹp, vừa xinh xắn vừa đáng yêu, đáng tiếc độc tính nhanh, chẳng những độc mà còn tà ác, cho ngươi tự trầm mê trong đó hơn nữa không thể tự kiềm chế. Nghĩ đến đây cô run rẩy bả vai muốn tiếp tục bò về phía trước, bỗng nhiên "phốc" một tiếng đầu đụng vào thứ gì đó, cô ngẩng đầu lên....đứng ở trước mặt cô là một tiểu nam hài thân cao một chút đang không chớp mắt nhìn chằm chằm xem cô. Làn da non như nước chảy, mắt to trong veo như nước, một thân hồng y tú long, hai tay phản ở phía sau, lông mày nho nhỏ khi nhìn đến Lâm Hiểu Bạch một thân bùn đất quỳ rạp trên mặt đất nhíu lại :"Ngươi chính là kẻ đào hôn tân nương của ta sao?"
  Lâm Hiểu Bạch trong lòng cả kinh, cư nhiên chết không tử tế gặp phải vị hôn phu của mình, thái tử đương triều....Trường Lan Già La!
  Khó trách có người nói kẻ không hay ho uống nước cũng sẽ lạnh kẽ răng, lời này quả nhiên không giả. Nhanh nhanh lên một chút, nếu bị tiểu tử này bắt được có lẽ sẽ càng phiền toái thêm. Nghĩ đến đây cô lập tức quay mông chuyển thân hướng đường cũ bò đi, kết quả Trường Lan Già La trực tiếp duỗi tay ra đem cô từ mặt đất lên ôm vào trong ngực :"Còn muốn chạy, đã không còn kịp rồi"
spoi tiêu đề chương sau : hoàng đế vs thái tử điện hạ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét