Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Ngọ môn - 2

Nhục mỹ nhân

  Danh khắp thiên hạ Đoạn Ngọc Đoạn vương gia, lần đầu tiên nhìn thấy thiên kim Cố gia là ở một đêm nguyệt hắc phong cao. Ngày đó hắn đang ở nhà Cố thượng thư dùng thiện, rượu quá ba tuần một mình đi ra ngoài, nửa đường lại ngửi được một cổ mùi thịt kỳ lạ ở xa xa. Hương nồng đậm, cho dù hắn từ nhỏ đã thói quen sơn trân hải vị, cũng chưa bao giờ ngửi qua hương vị này.

Đó là thứ gì?
Hắn vừa cân nhắc vừa đi, cuối cùng đi tới trước một căn nhà  gỗ nhỏ. Cách cửa sổ hắn thấy một hắc y nhân , giờ phút này người đứng đang....ăn thịt, nhồi nguyên khối thịt vào miệng lại thêm một ngụm cơm trắng.
A, ô....
Nước sốt nâu đỏ ẩn ẩn tràn ra từ khóe miệng, dính trên đôi môi mềm mại như cánh hoa.
Liếm, cắn, nhai.
Hạnh phúc.
Người ăn hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt đều là thật sâu say mê.
Thịt, người.
Ực, Đoạn Ngọc nhịn không được nuốt nước miếng. Di? Ta cư nhiên cũng sẽ khác vọng một thứ đồ vật?
Đoạn Ngọc phục hồi lại tinh thần, cảm thấy có chút không thể tin nổi. Người ăn không có phát hiện hắn, tự cố tự ăn một khối lại một khối, vì thế Đoạn Ngọc cũng lại một lần lại một lần nuốt nước miếng. Đến lúc hắn nghĩ nhịn không được muốn phá cửa mà vào, lại ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt người ăn trở nên phiền muộn. Mày nhíu lại, trong hai tròng mắt tràn đầy hơi nước trong suốt. Sau đó mũi chậm rãi biến hồng, cho đến có giọt lệ từ trong hốc mắt trào ra. Căn phòng nhỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng, mờ nhạt khói than, hình bóng gầy yếu trong phòng kia, kỳ tích làm trong lòng hắn tê rần.
"Ngươi, vì sao khóc?" Hắn đứng bên ngoài cửa sổ dịu dàng hỏi.
"Bởi vì thịt kho tàu ăn quá ngon" Cố Thanh Kiều theo bản năng trả lời, đồng thời quay đầu qua, lập tức liền giật mình.
Tuyệt, đại, giai, nhân.
Cố Thanh Kiều ngơ ngác nhìn nam tử ngoài cửa sổ, trong lòng thiên quân vạn mã đang gào thét. Oa, Kim Thành Vũ tính cái gì, Ngô Ngạn Tổ đứng sang một bên! Chỉ cần so sánh một mình nam tử trước mắt, các ngôi sao thần tượng toàn bộ sẽ xấu hổ đi lên núi Himalaya mà...ở nha, ngươi xem kia mắt phượng! Nga, ngươi coi đôi môi mỏng kia! Phong thái như thế...Dung mạo, thật sự là Phan An tại thế, Tống Ngọc đầu thai, quả thật là cực phẩm của cực phẩm trong giới đàn ông a! Nếu tên dễ nhìn này ở hiện đại, chính mình sẽ bắt hắn đi làm ngôi sao thần tượng, cũng  không nói đùa là đàn ông cũng sẽ gục ngã a. Cô càng nghĩ càng hưng phấn, cuối cùng ha ha cười rộ lên. Bất quá mộng rất nhanh bị cắt ngang, có lẽ là thấy cô cười ngớ ngẩn không ngừng, nam tử nhíu mày lại nói:"Ăn ngon vì sao lại khóc?"
"Bởi vì sợ hãi sau này rời đi, sẽ không còn ăn được nữa." Cô cười tủm tỉm mở miệng, là thành phần trung thành với vẻ bề ngoài, Cố Thanh Kiều đối với mỹ nam luôn mười phần dịu dàng.
Mỹ nam nhướng mày, trong mắt hắn có một tia hưng trí nghiền ngẫm:"Vô luận đi đến đâu, mang theo đầu bếp không phải có thể tiếp tục ăn sao?"
Cô lại lắc đầu:"Không phải đi đến đâu đều có thể đem người mang theo", một tia cô đơn xẹt qua trong thoáng chốc.
"Ngươi không hiểu đâu" Cô đối hắn cười thanh thản, khuôn mặt dịu ngọt giống như một khối cúc cao Bát Bảo. Sau này cô vẫn nói với hắn những lời này, khi đó cô vẫn là cười như vậy, đôi mắt cong như vầng trăng, không lo không sầu. Nhưng mà cô cũng không biết, kỳ thật có một số việc hắn thật sự tình nguyện vĩnh viễn không hiểu.
 "Nàng...tên gì? Đã hứa gả cho ai chưa?" Mỹ nam lẳng lặng mở miệng.
 "Di" Thanh Kiều hoàn hồn lại, đại não nhanh chóng vận chuyển.........vị mỹ nam trước mắt này, vừa thấy cũng đã biết là người cực tôn quý, nói vậy đúng là lão cha đêm nay mở tiệc chiêu đãi khách quý. Trước đó chính mình nói ôm bệnh không thể dự tiệc, lúc này lại vừa vặn bị khách nhân bắt gặp ở phòng bếp ăn thịt, bị người phát hiện tại đương trường, muốn chết muốn chết! Vô luận như thế nào trăm triệu không thể nói ra tên thật. Vì thế cô mang lên một trong một trăm lẻ tám vẻ mặt, mắt to vụt sáng khờ dại vô hại: "Ta gọi là Tiểu Nhục, đã được lão gia hứa gả cho đầu bếp A Đạt." Lời vừa nói ra lại có chút ảo não, xem xét lại phát giác mỹ nam vẻ mặt như thường, chỉ là nhẹ nhàng "nga" một tiếng. Trong lòng không hiểu mất mác, cô đành phải lấy A Đạt ra trút giận:"Bà nội nó, hôm nay xem như cho ngươi chiếm cái tiện nghi, xem ta sau này không tìm khối thịt lớn nhất toàn thành gả cho ngươi!".
A Đạt đang ở phòng bếp nấu dạ dày thịt trâu, đối diện với hừng hực lửa nóng, vẻ mặt không hiểu sao thấy lạnh run.
"Vị Tiểu Nhục cô nương này, có thể đem thịt của cô nương tặng cho tại hạ hay không?" Mỹ nam lại mở miệng, đôi mắt loạn chuyển nhanh như chớp nhìn chằm chằm trước ngực cô.
"Ai?" Thanh Kiều ngẩn ngơ, trong lòng phỏng đoán có lẽ là hắn đang nói giỡn, thế nhưng lại nhìn đến mỹ nam vẻ mặt khí định thần nhàn.
"Thịt gì? Ngươi muốn thịt gì?" Cô cuống quít bảo vệ ngực, trong mắt tràn ngập đề phòng:" Đừng nói ta không nói trước với ngươi, gần nhất giá thịt đang lên đắc thái quá, ngươi muốn động một khối thịt gì cũng sợ không đủ nga!"
Ám chỉ này cũng quá đủ rõ ràng đi, ai ngờ vị mỹ nam kia vẫn thần tình tự tại:"Nguyên lai Cố thượng thư thanh liêm như thế, trong nhà liền ăn một khốt thịt trư đều khó như vậy."
Nói xong, ánh mắt hắn không có hảo ý từ ngực của cô nhìn xuống thẳng đến trên bàn.
Ùng ục, ùng ục, thịt kho tào trên bàn đang sôi.
.............
Tên hỗn đản này. Cô xấu hổ cười.
"Ba!" Cửa sổ mở ra, Thanh Kiều liền đem cả nồi thịt toàn bộ nhét vào trong lòng mỹ nam "Cho ngươi"
"Ngô...." Mỹ nam bất ngờ bị nóng, nhẹ nhàng hô ngữ khí, tiếp đến cũng giữ nồi vững vàng, phong tư tao nhã như trước.
Thật nhanh.....Cố Thanh Kiều nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời cũng phi thường oán niệm. Ngô cái đầu ngươi! Vị mỹ nam kỳ quái này, chăng lẽ ngươi cũng không biết "Di" "Nha" "Nga" hay sao? Chẳng lẽ trong từ điển của ngươi không có "Ôi mẹ ơi" loại cụm từ này hay sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, vừa rồi trong chớp mắt đưa thịt cho ngươi ta cỡ nào khát vọng muốn nghe thanh âm gào khóc thảm thiết của ngươi hay sao?! Lại hung hăng trừng mắt mỹ nam kia một cái, Cố Thanh Kiều nhanh chóng buông màn cửa sổ ngăn cách hắn bên ngoài với bản thân. Không có thịt kho tàu cũng không sao, ta còn doanh tiêu mà. Cô tự an ủi chính mình như vậy,  cười hắc hắc.
  Đêm mười lăm tháng giêng, vốn là thời điểm rất tốt để ngắm trăng. Ánh trăng phía sau rốt cuộc đã đẩy lùi mây đen, lộ ra toàn diện mặt trăng ra đến. Điều này cũng thật không dễ dàng, nghĩ đến đám mây đen kia ở trên bầu trời là đệ nhất tiểu cường, cho dù bị gió thổi tan vẫn có thể tụ lại, được xưng là "hắc phượng hoàng đánh không chết". Giữa lúc đắc ý dào dạc, ánh trăng chợt nhìn thất nam tử trên mặt đất, trong lòng lập tức phất cờ hò reo.....uy. uy! Vị vương gia gì kia, ngươi không phải kinh tân tài tuyệt hay sao? Ngươi không phải đệ nhất tài tử đương triều hay sao? Nhanh tới học hỏi học lí X đổ nhóm X, ngâm hai câu thơ ca tụng cho ta nghe một chút nha! Nhưng mà vương gia không cảm thụ được nhiệt tình của ánh trăng, hắn chính là đang cầm một nồi thịt kho tàu chậm rãi đi trở về. Giờ này khắc này, đầy đầu óc hắn đều là một đôi mắt đầy giận dữ, cho dù trăng hôm nay có mê người , lại sinh động thế nào cũng không thể so sánh được với người a.
"Ta gọi là Tiểu Nhục, đã được lão gia hứa gả cho đầu bếp A Đạt."
Hắn lắc đầu, bỗng nhiên cười rộ lên. Nha đầu ngốc này, nói dối có thể trơn tru như vậy. Nhưng mà nàng lại cố tình quên trước tiên đem khối thanh ngọc bội kia gỡ xuống.

2 nhận xét:

  1. Kaka, nàng cố lên. Ta cảm ơn nàng. Nàng có thể đổi nền màu sáng hơn không? nếu nàng để màu đen thế này, xem xong truyện nàng chắc mắt của ta bị lão mất.

    Trả lờiXóa